
Chồng thất nghiệp càng cần sự khéo léo của vợ. Ảnh: AI.
Chồng thất nghiệp, đó là điều chính Nga chưa tiên liệu bao giờ. Trong bối cảnh kinh tế nhiều xáo trộn, chồng thất nghiệp bỗng dưng gánh nặng cơm áo gạo tiền càng tăng lên trên đôi vai của Nga. Câu chuyện của Nga và người chồng thất nghiệp, thực sự không hề cá biệt hôm nay.
Long và Nga kết hôn đã gần tám năm. Ngày mới cưới, họ từng mơ về một ngôi nhà nhỏ đầy tiếng cười, một tương lai ổn định với công việc bền vững. Thế nhưng, đời sống hiếm khi đi theo đường thẳng như người ta tính toán. Cách đây hơn một năm, Long trở thành người chồng thất nghiệp khi công ty xây dựng nơi anh làm suốt gần mười năm bất ngờ phá sản. Số tiền dành dụm chẳng đáng là bao, chỉ đủ để trang trải chi phí vài tháng đầu. Từ đó, cuộc sống gia đình rơi vào vòng xoáy thiếu hụt.
Nga vốn làm nghề thêu thủ công tại nhà, nhận hàng từ một xưởng nhỏ để thêu khăn trải bàn, gối, túi xách… Công việc tỉ mỉ, đòi hỏi đôi mắt tinh và bàn tay khéo, nhưng tiền công lại chẳng cao. Mỗi sản phẩm hoàn thành, cô chỉ được trả vài chục nghìn đồng. Nếu chăm chỉ từ sáng đến tối, cố gắng lắm cô cũng chỉ kiếm được mỗi tháng hơn ba triệu đồng, một con số quá ít để gánh vác chi phí cả gia đình, từ tiền nhà, tiền điện nước, cho tới bữa cơm hằng ngày.
Thời gian đầu thất nghiệp, Long còn giữ được tinh thần lạc quan, thường phụ giúp vợ việc nhà, tìm kiếm thông tin tuyển dụng. Nhưng càng về sau, những cuộc phỏng vấn thất bại liên tiếp làm anh mất dần tự tin. Anh ở nhà nhiều hơn, ít ra ngoài, thỉnh thoảng tụ tập vài người bạn cũ để giải khuây. Dù không tiêu xài hoang phí, nhưng những lần cà phê, rượu bia lặt vặt cũng khiến ngân sách eo hẹp thêm phần căng thẳng.
Nga hiểu tâm lý của chồng: một người đàn ông từng là trụ cột, nay lại phải phụ thuộc vào thu nhập ít ỏi của vợ, không khỏi cảm thấy tự ti và bức bối. Nhưng sự cảm thông không phải lúc nào cũng thắng nổi áp lực cơm áo.
Những buổi tối, khi Nga ngồi cặm cụi bên khung thêu dưới ánh đèn vàng, Long nằm dài trên ghế, ánh mắt xa xăm, rồi buột miệng: “Em làm thế này đến bao giờ mới khá lên?”. Lời nói ấy chẳng khác nào nhát dao nhỏ khẽ cắt vào lòng Nga. Cô biết chồng không cố ý trách móc, chỉ là sự mệt mỏi khiến anh nói ra. Nhưng không phải lần nào cô cũng dễ dàng nuốt xuống. Có hôm, hai vợ chồng tranh cãi chỉ vì bữa cơm không có món anh thích, hay vì Nga nhắc khéo chuyện chi tiêu.
Mâu thuẫn dần xuất hiện thường xuyên hơn. Long nóng nảy, Nga im lặng. Cô chọn cách không cãi lại, bởi hiểu rằng lời qua tiếng lại chỉ làm không khí gia đình thêm nặng nề. Thay vào đó, Nga tìm cách nói chuyện với chồng vào những lúc anh bình tĩnh hơn. Cô thường pha cho anh tách trà, ngồi cạnh và nhẹ nhàng kể về đơn hàng mới, hay chuyện người quen vừa xin được việc, như một cách khéo léo khơi lại hy vọng trong anh.
Trong thâm tâm, Nga biết rõ rằng nếu để những cơn giận nhỏ tích tụ, một ngày nào đó chúng sẽ bùng nổ, cuốn đi tất cả. Cô nhớ lời mẹ từng dặn: “Trong nhà, ai cũng có lúc yếu đuối. Khi chồng mệt mỏi, người vợ phải biết mềm để giữ yên cửa ấm.” Nga tin rằng sự nhẫn nhịn không phải là chịu đựng vô điều kiện, mà là tìm cách hóa giải mâu thuẫn trước khi nó thành vết nứt không hàn gắn nổi.
Dù thu nhập ít ỏi, Nga vẫn cố gắng sắp xếp cho gia đình những bữa cơm tươm tất, thỉnh thoảng thêm món mà Long thích nhất là canh chua cá lóc hay thịt kho tiêu. Cô khéo léo tận dụng thực phẩm theo mùa để vừa rẻ vừa ngon, mua vải vụn về may thành áo cho con, thậm chí bán bớt vài món đồ không cần thiết. Những việc ấy không chỉ giảm bớt gánh nặng tài chính mà còn khiến Long thấy vợ mình vẫn lo toan chu toàn, không than phiền hay trách móc.
Một lần, Nga tình cờ nhận được đơn hàng lớn từ một cửa hàng lưu niệm chuyên bán hàng thủ công cho khách du lịch. Cô mừng rỡ, nhưng cũng lo vì khối lượng công việc quá nhiều. Thấy vợ bận rộn, Long bắt đầu phụ giúp, từ việc cắt chỉ, xếp sản phẩm, cho đến giao hàng.
Những ngày làm việc chung, cả hai có dịp trò chuyện nhiều hơn, không còn căng thẳng như trước. Long dần nhận ra mình vẫn có thể đóng góp, dù chưa tìm được công việc như mong muốn.
Sau gần nửa năm, nhờ một người bạn giới thiệu, Long được nhận vào làm ở một xưởng cơ khí nhỏ. Mức lương ban đầu không cao, nhưng ổn định và đủ để anh lấy lại tự tin. Tối hôm Long báo tin vui, Nga lặng lẽ rót cho chồng ly trà, không nói nhiều, chỉ mỉm cười. Cô biết, để đến được ngày này, không chỉ cần sự cố gắng của Long, mà còn là cả quá trình nhẫn nại giữ gìn của chính mình.
Nhìn lại quãng thời gian chồng thất nghiệp, Nga hiểu rằng gia đình không chỉ tồn tại nhờ tình yêu, mà còn nhờ vào sự kiên nhẫn và khả năng thấu hiểu. Cuộc sống có thể vẫn còn nhiều thử thách, nhưng khi đã biết cách cùng nhau vượt qua, họ sẽ không dễ dàng buông tay.
Trong căn nhà nhỏ, tiếng máy thêu lạch cạch vẫn vang lên mỗi tối, nhưng giờ đã xen lẫn tiếng cười và những câu chuyện rộn ràng. Mái ấm được giữ yên, không phải vì không có sóng gió, mà vì có một người biết cách chèo lái qua sóng gió ấy.