Tranh minh họa của họa sĩ Nguyễn Sông Ba.
Hôn nhân đổ vỡ ở tuổi 30 khiến những năm tháng thanh xuân của Ly như dừng lại đột ngột và tan biến bất ngờ. Ngày cầm tờ giấy ly hôn trên tay, Ly cảm giác như cả thế giới quanh mình sụp đổ. Cô ôm con gái nhỏ bốn tuổi vào lòng, vừa dỗ dành vừa tự nhủ: “Mẹ con mình rồi sẽ ổn.” Đó là khởi đầu cho một hành trình đầy chông gai nhưng cũng chan chứa nghị lực và tình yêu thương.
Ly từng tin rằng hôn nhân là bến đỗ vĩnh viễn, rằng chỉ cần hy sinh và chịu đựng thì gia đình sẽ trọn vẹn. Nhưng thực tế lại khác, sự khác biệt trong quan điểm sống, những mâu thuẫn về tiền bạc, trách nhiệm và cả sự lạnh nhạt dần tích tụ đã biến căn nhà nhỏ thành nơi nặng nề hơn là bình yên. Khi nhận ra tình yêu không còn, sự kiên nhẫn cũng vơi đi, Ly lựa chọn ly hôn, bởi cô hiểu rằng, ở lại chỉ khiến cả hai thêm đau khổ và đứa trẻ cũng không lớn lên trong một bầu không khí hạnh phúc.
Mấy tháng sau hôn nhân đổ vỡ, Ly gần như kiệt sức. Ban ngày đi làm, tối về lại tất bật chăm con, đêm đến khi con gái đã ngủ, cô mới đối diện với sự trống trải, cô đơn bủa vây. Có khi Ly bật khóc, nhưng cũng nhanh chóng lau nước mắt để sáng mai còn nở nụ cười với con. Ly nhận ra mình không thể để nỗi buồn quật ngã, bởi con gái bốn tuổi cần một người mẹ mạnh mẽ. Đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu hết những đổi thay, nhưng ánh mắt ngây thơ và tiếng gọi “Mẹ ơi” mỗi ngày chính là động lực lớn nhất giúp Ly đứng dậy.
Vun đắp lại cuộc sống khi hôn nhân đổ vỡ, thật không dễ dàng. Một mình gánh vác kinh tế, Ly vừa phải lo tiền nhà, tiền học cho con, vừa phải đảm bảo cho bản thân một công việc ổn định. Ly làm nhân viên văn phòng với mức lương vừa đủ, thỉnh thoảng nhận thêm việc ngoài giờ để có thêm thu nhập. Có hôm mệt rã rời, nhưng cô không cho phép mình than thở. Cô biết, chỉ cần mình yếu đuối, con gái sẽ chịu thiệt thòi.
Dù vất vả, nhưng Ly cũng học được cách tận hưởng những niềm vui giản đơn. Buổi chiều cuối tuần, cô dẫn con đi công viên, mua cho con cây kem nhỏ, hai mẹ con ngồi ngắm dòng người qua lại. Thỉnh thoảng, Ly tự thưởng cho mình một cuốn sách hay, một tách cà phê ấm áp. Những điều tưởng chừng nhỏ bé lại giúp cô cảm thấy cuộc sống vẫn có những gam màu tươi sáng.
Ly không cô đơn trong hành trình mới, nhiều thử thách và nhiều ngổn ngang. Cha mẹ của cô, dù ban đầu buồn phiền khi thấy con gái lận đận, vẫn dang rộng vòng tay chở che. Bạn bè, đồng nghiệp, đôi khi âm thầm giúp đỡ, động viên để cô cảm thấy mình không lạc lõng. Thậm chí, nhiều người đàn ông cũng tìm cách bước vào cuộc đời Ly. Họ ngưỡng mộ nghị lực của cô, yêu thương con gái nhỏ, mong muốn xây dựng một gia đình mới. Nhưng Ly vẫn lắc đầu. Không phải vì cô mất niềm tin hoàn toàn vào đàn ông hay hôn nhân, mà bởi cô chưa sẵn sàng mở lòng.
Đối với Ly, hôn nhân đổ vỡ vẫn để lại những vết thương âm ỉ. Cô hiểu rằng, nếu vội vàng bước tiếp chỉ để khỏa lấp khoảng trống, hậu quả có thể lại là một bi kịch khác. Ly chọn sống chậm, tập trung vào con và chính mình. Cô dành thời gian học thêm kỹ năng mới, tham gia các khóa học ngắn hạn để phát triển nghề nghiệp. Cô muốn con gái nhìn thấy hình ảnh một người mẹ không gục ngã, biết đứng dậy sau đổ vỡ và kiên cường tiến về phía trước.
Dù vậy, trong sâu thẳm, Ly cũng có những phút giây yếu lòng. Đêm khuya, khi nhìn con ngủ ngoan, cô ước gì có một bờ vai để dựa vào, một bàn tay siết chặt để an ủi. Nhưng rồi Ly lại tự nhủ: “Mọi thứ sẽ đến khi mình sẵn sàng.” Cô không chạy theo tình cảm nhất thời, cũng không muốn thử thách vận may một cách liều lĩnh. Với Ly, tình yêu cần sự chín muồi, cần đủ tin tưởng và đồng điệu.
Xung quanh, không ít người bàn tán. Có người thương cảm, có người trách Ly quá cứng rắn khi từ chối cơ hội đi bước nữa. Nhưng Ly chọn cách im lặng. Cô tin rằng không ai sống thay cho mình, và chỉ bản thân cô mới biết điều gì là phù hợp. Thời gian dần trôi, những lời xì xào cũng ít đi, thay vào đó là sự kính trọng dành cho một người phụ nữ dám đối diện với đổ vỡ, dám đứng lên và nuôi con khôn lớn.
Năm tháng trôi qua, con gái Ly ngày một lớn, càng hiểu và thương mẹ nhiều hơn. Bé hay vòng tay ôm Ly thủ thỉ: “Sau này con sẽ chăm sóc mẹ.” Chỉ cần thế thôi, mọi hy sinh của Ly đều trở nên xứng đáng. Nhìn con trưởng thành từng ngày, Ly cảm thấy hành trình làm mẹ đơn thân, dù khó khăn, nhưng lại mang đến cho cô nhiều giá trị. Cô học được cách tự lập, cách trân trọng từng niềm vui nhỏ bé, và quan trọng nhất là biết yêu bản thân nhiều hơn.
Ở tuổi ngoài 30, Ly không còn quá khát khao phải có một người đàn ông bên cạnh. Cô tin nếu duyên đến, cô sẽ đón nhận với tâm thế bình thản, còn nếu không, thì cuộc sống của mẹ con cô vẫn đủ đầy ý nghĩa. Ly nhận ra, hạnh phúc không phải lúc nào cũng nằm trong một mái ấm trọn vẹn như sách vở miêu tả. Hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống đúng với lựa chọn của mình, được yêu thương và được tự do.
Câu chuyện của Ly phản ánh một góc nhìn về bản lĩnh phụ nữ khi hôn nhân đổ vỡ. Họ có thể yếu đuối trong những ngày đầu, nhưng khi đã vượt qua, họ trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn gấp bội. Không phải ai cũng sẵn sàng cho việc đi bước nữa, bởi tình yêu không thể ép buộc. Quan trọng hơn, họ học cách yêu bản thân, yêu con, và tin vào giá trị riêng của mình.






















