
Mâu thuẫn vợ chồng cần được giải quyết bằng sự thấu hiểu và chia sẻ. Ảnh: TL
Mâu thuẫn vợ chồng giữa Long và Trúc liên quan đến cơm áo gạo tiền. Gia đình nhỏ của Long và Trúc đã từng trải qua một giai đoạn bình yên, khi thu nhập của cả hai khá ổn định, cuộc sống thoải mái, không phải quá lo lắng về chi tiêu.
Long làm việc trong một doanh nghiệp lớn, có thu nhập khá cùng chế độ thưởng rõ ràng. Trúc tuy chỉ làm văn phòng bán thời gian nhưng vẫn phụ chồng một phần, còn lại dành nhiều thời gian chăm sóc con cái và vun vén nhà cửa. Cuộc sống trôi đi trong sự cân bằng ấy, cho đến khi Long buộc phải thay đổi môi trường công tác.
Công ty cũ gặp biến động, Long chuyển sang một đơn vị mới. Vị trí mới ban đầu hứa hẹn nhiều cơ hội, nhưng thực tế lại khác. Áp lực cao hơn, đãi ngộ không tương xứng, lương cơ bản giảm đáng kể, trong khi tiền thưởng hầu như không còn. Long từ chỗ quen với mức thu nhập dư dả, nay trở nên chật vật hơn trong việc gánh vác kinh tế. Anh cảm thấy hụt hẫng, nhiều khi còn mặc cảm với chính mình.
Trong khi đó, Trúc vốn quen với cách chi tiêu trước đây. Cô vẫn giữ nếp sinh hoạt cũ: đi chợ mua thực phẩm ngon, sắm sửa quần áo cho con, thỉnh thoảng vẫn tự thưởng cho bản thân một vài món đồ. Với Trúc, đó không hẳn là xa hoa, chỉ đơn giản là “như trước giờ vẫn thế”.
Cô chưa kịp nhận ra rằng thu nhập gia đình đã sụt giảm, ngân sách không còn dư dả như trước. Long thì nhiều lần muốn nhắc, nhưng lại ngần ngại vì sợ vợ buồn, hoặc sợ bị đánh giá là keo kiệt. Thế là những ấm ức tích tụ dần.
Một vài tháng trôi qua, số dư trong tài khoản ngày một mỏng đi. Những khoản tiết kiệm từng để dành cho việc lớn, như sửa sang nhà cửa hay lo học phí cho con, bắt đầu bị xâm vào. Long thấy lo lắng, mất ngủ nhiều đêm. Còn Trúc, khi nghe chồng nhắc “nên chi tiêu tiết kiệm hơn”, lại cảm thấy tổn thương.
Cô nghĩ rằng Long trách móc mình tiêu xài hoang phí, trong khi cô chỉ muốn gia đình được sống thoải mái, không thiếu thốn. Những buổi cơm tối dần trở nên nặng nề, ít đi những câu chuyện vui, thay vào đó là những lời càm ràm, thậm chí là những cái thở dài vô thức.
Mâu thuẫn vợ chồng bùng nổ khi một hôm Trúc mua về một chiếc túi xách mới. Long nhìn thấy hóa đơn thì không giữ được bình tĩnh. Anh trách vợ rằng trong lúc khó khăn, cô vẫn chưa biết tiết chế. Trúc nghe vậy thì bật khóc, cho rằng chồng không hiểu mình, không trân trọng công sức cô dành cho gia đình. Cuộc tranh cãi trở nên gay gắt, hai người đều mệt mỏi, cả tối không nói chuyện.
Sau những ngày giận dỗi, cả Long lẫn Trúc đều nhận ra nếu tiếp tục thế này thì gia đình sẽ rạn nứt. Họ đã cùng ngồi xuống, lần đầu tiên thẳng thắn chia sẻ cảm xúc với nhau. Long thú nhận rằng mình không giỏi bộc lộ, nhưng thật sự mong Trúc hiểu và đồng hành cùng mình trong giai đoạn này.
Trúc cũng trải lòng rằng cô chỉ muốn giữ cho mái ấm sự đầy đủ như trước, để con cái không cảm thấy thiếu thốn so với bạn bè. Cô không nhận ra mình đã vô tình làm Long thêm áp lực.
Khi bình tĩnh ngồi lại, hai vợ chồng mới thấy, mâu thuẫn vợ chồng không thể giải quyết bằng phân định ai đúng ai sai, mà là cách họ chưa cùng nhau điều chỉnh nhịp sống cho phù hợp với thực tại. Trúc đề nghị sẽ bắt đầu ghi chép chi tiêu hàng ngày, phân loại thành những khoản bắt buộc và những khoản có thể tạm cắt giảm.
Long đồng ý và chủ động chia sẻ tình hình thu nhập với vợ thay vì giữ trong lòng. Họ đặt ra một ngân sách chung, mỗi tháng chỉ dành một số tiền nhất định cho mua sắm cá nhân, phần còn lại ưu tiên cho ăn uống, học hành, y tế.
Đồng thời, Trúc còn nghĩ đến việc nhận thêm công việc bán hàng online vào buổi tối. Cô bảo, nếu mình kiếm thêm được chút ít, thì gánh nặng sẽ bớt dồn lên vai chồng. Long nghe vậy vừa thương vừa biết ơn. Anh cũng hứa sẽ tìm kiếm cơ hội việc làm khác trong tương lai, nơi có mức đãi ngộ tốt hơn, nhưng trước mắt anh sẽ cố gắng thích nghi và không để những khó chịu nơi công sở mang về nhà.
Mâu thuẫn vợ chồng dần dần hóa giải. Bữa cơm có nhiều tiếng cười hơn, và quan trọng nhất, cả hai học được bài học về sự chia sẻ và đồng hành. Long hiểu rằng sự thay đổi trong công việc không chỉ ảnh hưởng đến riêng anh, mà còn đến cả gia đình, nên anh cần minh bạch hơn trong việc trao đổi với vợ. Trúc thì nhận ra rằng sự ổn định tài chính không đến từ việc giữ nguyên cách chi tiêu cũ, mà từ sự linh hoạt thích nghi với thực tế.
Hành trình ấy không hề dễ dàng, bởi đôi khi những thói quen cũ lại trở về. Có lúc Trúc vẫn muốn mua một món đồ đẹp, có lúc Long vẫn thấy căng thẳng khi nghĩ đến khoản nợ ngân hàng. Nhưng cả hai đã học cách kiềm chế, biết nhắc nhở nhau nhẹ nhàng thay vì trách móc.
Họ biến những buổi cà phê cuối tuần thành dịp để cùng xem lại bảng chi tiêu, xem có khoản nào vượt mức, có khoản nào có thể bù đắp. Điều đó khiến cho việc quản lý tài chính không còn khô khan, mà trở thành một phần gắn kết.
Thời gian trôi qua, tình hình công việc của Long cũng dần ổn định hơn. Thu nhập tuy chưa trở lại mức cũ, nhưng gia đình đã biết cân đối nên không còn cảm giác thiếu thốn. Quan trọng hơn, Long và Trúc hiểu rõ giá trị của sự đồng lòng.
Họ biết rằng đời sống gia đình không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió; sẽ có những giai đoạn biến động, những lúc túng thiếu. Nhưng nếu cả hai cùng ngồi lại, bình tĩnh trao đổi, thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Câu chuyện của Long và Trúc có lẽ không phải là hiếm gặp trong nhiều gia đình. Nó phản ánh một thực tế rằng thu nhập có thể thay đổi, môi trường công việc có thể bấp bênh, nhưng điều giữ gìn hạnh phúc lâu dài chính là sự thấu hiểu và đồng hành.
Họ đã đi qua một giai đoạn thử thách để rồi càng trân trọng nhau hơn, càng biết giữ gìn tổ ấm hơn. Và đó chính là nền tảng để một gia đình có thể vững vàng trước những biến động không lường trước của cuộc sống.