Xa mặt không cách lòng, không phải sự chọn lựa miễn cưỡng mà là sự thích nghi độ lượng của những đôi vợ chồng viên chức ở những địa phương vừa sáp nhập như tỉnh Lâm Đồng. Câu chuyện của người vợ như Lan có chồng đi làm xa nhà, từ Phan Thiết lên Đà Lạt suốt cả tuần, không phải là điều hiếm gặp.
Người vợ gánh vác gia đình khi chồng đi làm xa nhà. Ảnh: TL
Chồng của Lan là anh Long luôn rời nhà từ sáng sớm thứ Hai. Chuyến xe đưa anh vượt qua những triền dốc, những khúc cua ngoằn ngoèo để lên Đà Lạt làm việc, nơi cơ hội nghề nghiệp rộng mở hơn nhưng cũng đồng nghĩa với những ngày xa gia đình.
Ở lại Phan Thiết, Lan bắt đầu một tuần mới bằng việc chuẩn bị bữa sáng, đưa con đến trường, rồi tất bật với công việc mưu sinh của riêng mình. Không có ai san sẻ những việc nhỏ nhặt thường ngày, chị học cách sắp xếp thời gian chặt chẽ, để mọi thứ không chệch khỏi guồng quay vốn đã mong manh.
Sự thông cảm của Lan bắt đầu cho chuỗi ngày xa mặt không cách lòng. Chị hiểu, chồng mình không muốn rời xa vợ con, nhưng vì trách nhiệm với gia đình, với xã hội. Mỗi khi mệt mỏi, chị tự nhủ rằng những ngày chồng ở Đà Lạt cũng là những ngày anh phải đối mặt với áp lực công việc, với nỗi nhớ nhà không kém gì chị. Chính sự đặt mình vào vị trí của nhau ấy giúp chị bớt đi cảm giác tủi thân, thay vào đó là sự sẻ chia âm thầm.
Gánh nặng lớn nhất đổ dồn lên vai Lan là việc nuôi dạy con. Những buổi họp phụ huynh, những lần con ốm giữa đêm, hay những khoảnh khắc con cần một lời động viên kịp thời, chị đều một mình xoay xở.
Có lúc con hỏi “Sao ba đi hoài không về?”, chị phải mỉm cười giải thích bằng tất cả sự dịu dàng, để con hiểu rằng tình yêu của người cha không đo bằng số ngày có mặt ở nhà. Trong từng câu nói với con, người vợ vừa là mẹ, vừa thay chồng giữ gìn hình ảnh người cha trong trái tim con trẻ.
Không chỉ vậy, Lan còn gánh trách nhiệm chăm sóc cha mẹ già hai bên. Những bữa cơm phải mềm hơn, những viên thuốc phải uống đúng giờ, những lần đưa cha mẹ đi khám bệnh… tất cả đều cần sự kiên nhẫn và tận tâm.
Có những ngày mệt rã rời, chị vẫn cố giấu đi sự yếu đuối của mình, bởi chị hiểu rằng nếu mình gục ngã, cả gia đình sẽ chao đảo. Sự san sẻ ở đây không chỉ là làm thay phần việc của chồng, mà là giữ cho không khí gia đình luôn ấm áp, để cha mẹ già không cảm thấy cô đơn, để con cái vẫn lớn lên trong cảm giác đủ đầy yêu thương.
Buổi tối, khi mọi việc đã xong, người vợ mới có khoảng lặng cho riêng mình. Cuộc gọi video với chồng từ Đà Lạt trở thành sợi dây kết nối xa mặt không cách lòng. Chị không kể hết những mệt nhọc trong ngày, chỉ chọn nói những điều nhẹ nhàng, để chồng yên tâm làm việc.
Sự thông cảm của chị thể hiện ở chỗ ấy, biết giữ lại những lo toan cho mình, không phải vì không tin chồng, mà vì không muốn anh thêm áp lực khi công tác xa nhà. Đổi lại, chỉ cần nghe giọng chồng hỏi han, chị đã thấy lòng mình dịu xuống.
Sự san sẻ của Lan còn là khả năng chấp nhận thiệt thòi cá nhân. Những ước mơ riêng, những mong muốn được nghỉ ngơi, được chăm sóc bản thân đôi khi phải gác lại. Trong sâu thẳm, chị không coi đó là sự hy sinh bi lụy, mà là lựa chọn có ý thức để gìn giữ hạnh phúc chung. Chị tin rằng, khi mỗi người làm tròn vai của mình, gia đình sẽ có ngày đoàn tụ trọn vẹn hơn, khi những chuyến đi xa chỉ còn là kỷ niệm của một giai đoạn khó khăn.
Trong bối cảnh Lâm Đồng sau sáp nhập, sự dịch chuyển lao động là điều tất yếu. Chính trong những biến động ấy, giá trị của gia đình càng được thử thách. Người vợ như Lan, với sự thông cảm và san sẻ lặng lẽ, trở thành điểm tựa vững vàng của người chồng, để con cái lớn lên trong tình yêu thương, để cha mẹ già an lòng tuổi xế chiều. Sự bền bỉ của chị giống như mạch nước ngầm, âm thầm nuôi dưỡng hạnh phúc gia đình qua từng ngày xa cách không cách lòng
Và rồi, khi cuối tuần đến, chuyến xe từ Đà Lạt lại đưa Long trở về Phan Thiết. Trong khoảnh khắc sum họp ngắn ngủi ấy, mọi mệt nhọc dường như tan biến. Lan hiểu rằng, khi hai vợ chồng chưa có điều kiện để sống cùng một nơi, thì phải biết cách đỡ đần nhau và hỗ trợ nhau trong cuộc sống.






















