Gia đình tôi hiện chỉ có 2 mẹ con. Rồi một lần kia, có hai mẹ con một người phụ nữ đến tìm mẹ tôi. Người mẹ là đồng nghiệp của bà. Cô con gái 19 tuổi là sinh viên năm thứ 2 ở một trường đại học. Họ giống nhau như đúc khuôn. Cô con gái có phần già dặn hơn tuổi, trong khi người mẹ lại trẻ hơn tuổi rất nhiều. Nhìn họ, nếu không biết rõ, chỉ nghĩ là hai chị em (sau này mẹ tôi cho biết chị ta đã 40 tuổi)...
Khi khách ra về, thấy tôi có ý hỏi nhiều về họ, mẹ tôi đã kể khá kỹ. Bỗng bà nói: “Con để ý đến cái Nga phải không? Nó xinh đẹp, giống hệt mẹ nó. Thực ra, mẹ cũng đã nghĩ tới rồi. Nhưng năm nay nó mới 19 tuổi, mới học đại học năm thứ 2”. Tôi chỉ nói: “Không, mẹ hiểu lầm con rồi”. Bà tiếp: “Hay con chịu khó chờ nó thêm 2 năm nữa. Khi ấy, con 32, nó 21, hơn nhau 11 tuổi, thời này là chuyện thường. Mẹ thấy nó ngoan, lễ phép, nghe nói học giỏi, lại biết những 2 ngoại ngữ kia đấy. Mẹ và cô Dung là thông gia của nhau thì quá thuận tiện”.
Ngay mùa hè năm ấy, mẹ nhắc tôi chuẩn bị xin nghỉ mấy ngày để đi tắm biển Cửa Lò. Tất nhiên, mẹ rủ thêm 2 mẹ con chị Dung. Họ vui vẻ nhận lời, không hiểu có biết rõ dụng ý của mẹ tôi hay chỉ vì nể, vì vui.
Tôi thực sự thấy rất khó xưng hô. Mẹ tôi cố ý gọi “cô”, “cháu” thay tôi. Quan hệ giữa mẹ tôi và chị Dung là quan hệ chị em. Chị kém mẹ tôi 10 tuổi và hơn tôi 10 tuổi. Ở cơ quan nhiều người hơn thế, có khi bằng tuổi mẹ nhưng tôi vẫn gọi bằng chị.
Cuộc đi biển 4 ngày đã để lại cảm giác trong tôi thật khó tả. Mẹ tôi rất tế nhị, không muốn lộ rõ ý đồ vun 2 đứa con cho nhau, nên mọi sinh hoạt tất thảy đều đủ 4 người. Duy có một buổi sáng, mẹ bảo: “Mẹ và cô Dung cần đi chợ. Các con cứ ở nhà”. Họ đi rồi, tôi nói với Nga: “Em có muốn đi tắm thì anh sẽ đi cùng, nếu không thì ở nhà, anh cần đọc một vài tài liệu”. Nga rất hồn nhiên, đề nghị ra biển. Tôi chiều cô sinh viên mà trong lòng cảm thấy ít hào hứng. Nhìn cô gái thon thả trong bộ đồ tắm biển, tôi lại miên man nghĩ đến hình ảnh mẹ cô.
Và thế là sau cuộc đi biển đầu tiên đó, rồi một vài lần tiếp xúc khác, lòng tôi đã thực sự hướng về người phụ nữ kia, hơn tôi 10 tuổi, đang có một đứa con gái có thể sánh đôi với tôi. Một lần, mẹ hỏi tôi: “Hình như con không ưng cái Nga? Nếu vậy thì thôi". Mẹ đâu biết tôi nghĩ ngợi mung lung bởi hình ảnh một người phụ nữ đã hớp hồn tôi, bởi rất lo sợ mối tình hoặc là sẽ đơn phương, hoặc là nếu song phương sẽ khiến mẹ tôi buồn phiền.
Tình cảm giữa tôi và Dung cứ phát triển dần. Không cưỡng được lòng mình, tôi quyết định nói rõ tình cảm với Dung. Chị nói: “Dung không cảm thấy đột ngột khi Tuấn nói điều này, vì ngay lần đi biển, đã hiểu được tình cảm của Tuấn. Dung rất cảm ơn. Nhưng chúng ta không thể đến với nhau được, bởi hoàn cảnh quá khác nhau.” Tôi đã mất rất nhiều công thuyết phục, nhưng Dung tỏ ra vẫn rất “chín chắn” để đưa ra quá nhiều khó khăn. Những lần gặp nhau gần đây, Dung chỉ khóc.
Chúng tôi đã lén lút hò hẹn gặp gỡ được mấy tháng. Sở dĩ phải vụng trộm vì tôi rất sợ mẹ biết, sẽ buồn. Tôi đã không sao thực hiện được lời khuyên của Dung: “Hãy cố mà quên Dung đi”. Mỗi lần nói xong câu ấy, Dung đều khóc. Lại có một lần, trong lúc vui vẻ, Dung nói với tôi: “Hay là Tuấn chịu làm con rể của Dung thì Dung sẽ hết mình vun vén cho cuộc sống của Tuấn”. Tôi cảm thấy lòng như bị xát muối, bèn nói: “Chuyện này mà Dung có thể đùa được sao!”.
Tình trạng của tôi đang rất rối bời. Tôi không biết nên thế nào. Đã 30 tuổi, lần đầu tiên yêu và muốn chung sống với một người phụ nữ có hoàn cảnh quá khác so với mình. Tôi cảm thấy hơn cả tiểu thuyết. Liệu cuộc đời mình rồi sẽ ra sao?
(Đặng Minh Tuấn, công ty luật BM-HN)
* * *
Chuyện tình của anh quả là đẹp, và đúng là còn hơn cả... tiểu thuyết. Rất cảm kích và trân trọng những tình cảm chân thành của anh. Có rắc rối và bất bình thường một chút nhưng việc anh và Dung đến với nhau vừa hợp pháp, lại vừa hợp tình. Với anh, có lẽ chỉ phải nghĩ đến việc thuyết phục mẹ. Nhưng bà là nhà giáo, lại vốn nhân hậu và sẵn quý mến Dung thì kiên trì thuyết phục sẽ được. Điều quan trọng là anh phải khẳng định được tình yêu và hạnh phúc của mình. Cần làm sao để bà thấy rõ: cuộc đời anh sẽ may mắn, thuận lợi, phát triển sự nghiệp nếu gắn bó với Dung.
Còn nếu không, thì chẳng biết sẽ còn biên chế trong quân chủng “phòng không” đến bao giờ, mà điều này thì mẹ anh lại rất lo sợ. Về phía Dung, rõ là cô đã rất “ô-kê”, nhưng cũng chỉ còn ngại nơi mẹ anh. Hãy cùng nhau thuyết phục bà. Hãy tự tin mình, tin nhau, và tin cuộc đời nay vẫn còn rất nhiều đất cho những tình yêu cao cả, chân thành, không vụ lợi. Chúc anh mãn nguyện.