Vì sát nhà, lại quấn quýt với nhau nên cha mẹ tôi và cha mẹ Hùng đã hẹn ước với nhau rằng, mai mốt khi hai chúng tôi lớn lên sẽ se đôi kết tóc để làm vợ chồng.
Dẫu giao ước là vậy, nhưng khi lớn lên, nhất là mấy năm Hùng ra thành phố học đại học thì anh có vẻ ít quan tâm để ý tới tôi. Thi thoảng về nhà anh mới tạt qua thăm cha mẹ tôi, và tôi theo kiểu xã giao chứ không thấy có gì là đặc biệt.
Tôi cũng nghĩ rằng, trong chúng tôi không có một chút tình cảm gì là yêu đương, mặc dù riêng tôi cũng thấy quý, thấy mến Hùng, bởi anh là người học giỏi, lại rất hiền từ đức độ.
Thế nhưng, không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học, gia đình ông bà Thành, Năm đã sang hỏi cưới tôi làm vợ cho Hùng, bởi ông bà vẫn giữ lời ước hẹn ngày xưa với cha mẹ tôi.
Điều đặc biệt khiến tôi vui mừng là Hùng cũng vui vẻ ưng thuận. Tôi lấy chồng khiến bao trai làng ngẩn ngơ tiếc nuối, và sau đám cưới Hùng đưa tôi lên thành phố sống để hai vợ chồng gần nhau.
Nhà chồng tôi có điều kiện kinh tế do người anh trai của Hùng lập nghiệp bên nước ngoài giúp đỡ, nên bố mẹ chồng đã mua cho chúng tôi một căn chung cư hiện đại. Cuộc sống của tôi đã thực sự sang trang, đổi đời. Khi lên thành phố, Hùng đã xin cho tôi làm giáo viên một trường mầm non.
Vâng, phải công nhận một điều rằng, cuộc đời tôi có khoảng 3 năm đầu hôn nhân hạnh phúc thật sự. Hùng luôn là người đàn ông biết làm tròn trách nhiệm của một người chồng, luôn yêu thương vợ con, xử sự luôn đúng mực...
Sở dĩ phải nói vậy, vì sau quãng thời gian 3 năm, tính từ ngày cưới, cuộc đời tôi thực sự rơi vào bi kịch, dẫu nó không thiếu thốn về vật chất, tiền bạc, nhưng về tinh thần thì tôi cảm thấy đau khổ, buồn và nhiều lúc tưởng như không thể vượt qua được!
Đó là, trong một lần tôi từ trường mầm non về nhà bất chợt, do tôi quên vài thứ giấy tờ sổ sách, nên bắt buộc phải về lấy. Hôm đó là ngày nghỉ của chồng, nên khi trở về nhà, do thấy cửa vẫn đóng im, tôi nghĩ chồng đang ngủ, nên nhẹ nhàng mở cửa vào nhà vì sợ tiếng động mạnh sẽ làm anh mất ngủ!
Khi cánh cửa mở bung, tôi choáng váng không thể tin nổi vào mắt mình nữa: Thấy chồng mình trần như nhộng đang mặn nồng quấn quýt bên một cậu trai trẻ cũng khỏa thân. Thấy tôi, họ vội buông nhau ra, sau khi để chồng và cậu trai kia mặc đồ rồi ra về, tôi muốn nghe những lời giải thích từ chồng.
Và anh đã thú thực với tôi rằng, anh ta là một người đàn ông thuộc giới tính thứ 3, luôn muốn có sở thích và xu thế tình dục với người đồng giới, và anh mong tôi tha thứ.
Thì ra bấy lâu nay, anh thưa thớt chuyện chăn gối với tôi là có nguyên nhân của nó. Tôi cứ ngỡ anh đi gái nên không còn tha thiết, nào ngờ. Dẫu bị sốc nặng, nhưng qua tìm hiểu thông tin trên mạng, qua bạn bè cùng những hiểu biết chút xíu về người đồng tính nam, tôi đã bỏ qua cho anh.
Cảm thông và tha thứ cho chồng trong suốt quãng thời gian dài, tưởng anh biết sai để sửa chữa, không mang nhân tình về nhà, hay không để tôi biết được chuyện đó nữa. Nhưng càng ngày anh càng lấn tới, khi đưa trai trẻ về nhà thường xuyên và sinh hoạt một cách lộ liễu.
Chán nản và bất lực, chúng tôi sống ly thân suốt từ ngày tôi phát hiện anh là người đồng tính. Chuyện vợ chồng sinh hoạt ân ái không bao giờ xảy ra nữa. Tôi buồn vì đời con gái của tôi đã trao thân gửi phận nhầm nơi, nhầm chốn...
Tôi đã nói với chồng: “Thôi, giờ anh hãy sống với đúng bản chất con người thật của anh đi! Anh thích yêu và đi với trai nào tùy ý, miễn là đừng dẫn về nhà này mà mang thêm nỗi đau cho em thôi... Còn hai đứa con, anh cũng phải có trách nhiệm chu cấp tiền để nuôi chúng, vì mình em không thể gánh vác nổi".
Nỗi đau buồn luôn giấu kín trong lòng mà không dám chia sẻ với bất cứ ai, vì vậy nó càng làm tôi u uất. Nhiều lần về quê, thấy tôi gầy guộc buồn buồn, cha mẹ, họ hàng, dân làng đều hỏi han ngọn nguồn, nguyên nhân vì sao, nhưng tôi không dám tiết lộ. Tôi chỉ than thân trách phận mình hẩm hiu...