Lạc vào cuộc ‘đua thuyền’ truyền hình Quảng Bình
Không có hàng ngàn cổ động viên reo hò, nhưng tôi đã tưởng tượng là ê kíp truyền hình trực tiếp đang chèo một con thuyền chở văn hóa Quảng Bình đi khắp muôn nơi...
Không có hàng ngàn cổ động viên reo hò, nhưng tôi đã tưởng tượng là ê kíp truyền hình trực tiếp đang chèo một con thuyền chở văn hóa Quảng Bình đi khắp muôn nơi...
Kỳ lạ là cách Hà Nội không xa, ngay sát thành phố Ninh Bình, lại vẫn còn có một nơi hoang sơ đến thế, một vùng ngập nước sơn thủy hữu tình.
'Cánh đồng ông Báo' giờ đây đã thành một thuật ngữ, một danh hiệu, một thương hiệu và một sự vinh danh, ít nhất với vùng đất Thái Bình.
Có những cuốn sách đến với ta rất tự nhiên, một buổi chiều khi mặt trời buông sớm, ta tần ngần đứng trước giá sách và rút xuống một cuốn đã quên lâu.
'Truyện Kiều' của cụ Nguyễn Du viết vào hồi đầu thế kỉ thứ XIX. 'Truyện Kiều' viết xong, các bậc thâm nho cũng đều phải công nhận là một áng văn nôm tuyệt phẩm.
Gần đây thủ lĩnh Hội Văn Bút Nguyễn Quang Thiều đã không chịu thúc thủ, phó mặc cho sự bình bình và nhàm chán. Bằng chứng là có một số cuốn bắt mắt bạn đọc kén bạn đọc, như cuốn Chiếc Khoen Đồng.
Từ Hậu Lê đến nay có ngót 130 năm, biết bao nhiêu cuộc tang thương biến cải, những dấu tích của bậc danh nhân ấy cũng phải theo cái luật chung mà mất dần.
Cái bia ở bên đường là có ý để làm cái mốc chỉ nam ghẹo con mắt khách du quan bước chân vào hạt Chí Linh là tất sinh cái hứng đi thăm “bát cổ”.
Người mình tựa hồ có cái tính nô lệ về sự bắt chước, thấy người ta làm gì thì bắt chước nấy, không còn nghĩ sự đó hay hay là dở, không những một sự làm thơ như vậy, cái gì cũng như vậy cả.
Đây là diễn thuyết của học giả Bùi Quang Huy, Giáo sư trường Bảo hộ Hà Nội tại Hội Trí tri Hà Nội ngày 15/10/1925.
Con người từng ý thức được điều đó, họ tôn thờ dương vật và âm vật, tự hào tạc tượng hoạt động giao hoan trên vách của những ngôi đền.
Vào lễ hội ngày xưa, theo Phan Kế Bính, cờ người là những môn chơi mang lại nhiều tiếng cười cho người dân.
Kỳ thị vùng miền là sản phẩm tồi tệ của bất cứ xã hội nào, nó bị gây ra bởi định kiến, bởi lỗi tư duy; và, nó - kỳ thị - là một ứng xử vi phạm pháp luật.
Bút pháp linh hoạt, tinh tế, hóm hỉnh, giàu khám phá bất ngờ và gần như phi cổ điển, đã khiến người đọc khó rời mỗi trang viết của 'Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu'.
Trần Hoài Dương là người được rất nhiều bạn hữu yêu quý, tôi cũng là một trong số bạn bè yêu quý anh.
Nhà thơ Nguyễn Duy đọc bài thơ 'Đánh thức tiềm lực' tại Ngày Thơ Việt Nam 2023 tổ chức ở TP.HCM ngày 5/1 (rằm tháng giêng Quý Mão). Bài thơ 'Đánh thức tiềm lực' viết cách đây đúng 40 năm, tặng ông Võ Văn Kiệt với đề từ 'Tiễn anh Sáu Dân đi làm kinh tế'.
Tết ốm trở thành một ký ức. Còn ký ức là sẽ còn những chuyện kể, còn những di sản văn hóa chữ viết tiếng Việt của người Việt.
Có lẽ không nhiều người gắn bó với Viện Toán từ thủa ấu thơ đến khi trưởng thành như tôi. Viện Toán với tôi là kỷ niệm, là hiện tại và cũng là tương lai.
Họ chọn lối đi ưa thích: qua cầu Mỹ Thuận đi hướng Sa-Đéc, rồi rẽ đường nhỏ về bắc Phong Hòa. Đường nhiều mây nhưng không u ám…
Khi nào mà người ta lấy tiếng nói để đối thoại, tranh biện và tự vấn thì khi đó các giá trị mới sẽ có cơ may được kiến tạo một cách có hệ thống.
Cha tôi xoay người, ôm tôi vào lòng. Tôi nghe tiếng cha thì thầm: - Từ nay cha không buồn nữa. Có đứa con như con thì cha chẳng bao giờ buồn nữa.
Sau này tôi có dịp sang Mỹ, gặp anh tôi là nhạc sỹ Hoàng Thi Thao, tôi có kể cho anh nghe về chị, vì nhớ lời chị nói chị là một ca sỹ phòng trà. Anh Thao nhíu mày hồi lâu, rồi như sực nhớ ra: "Có, anh có biết chị đó, tên là Mai Hiền".
"Cần Thơ có gì hay?". "Thưa cô, có con người". Mới ngày hôm qua thôi, ngỡ ngàng với câu trả lời ấy, trước một Cần Thơ đang muốn khám phá, mà bây giờ đã vội chia tay như chia tay một nơi thân thuộc.
Quỳnh Iris de Prelle: Bạn chuẩn bị gì cho tuổi 40? Sức khỏe hay phong cách sống, sự thành đạt của bản thân hay gia đình?
Hơn nửa thế kỷ trước, nhà thơ Bùi Minh Quốc viết 'Đất quê ta mênh mông/ Lòng mẹ rộng vô cùng' bằng tất cả sự lạc quan. Bây giờ, có người vẫn tin 'lòng mẹ rộng vô cùng' nhưng chẳng còn ai nghĩ 'đất quê ta mênh mông'.
Mẹ tôi hay đồ xôi nếp, mẹ có cả một kho tàng về xôi. Từ xôi đỗ xanh hạt cau đến xôi đỗ đen rồi xôi gấc, xôi lạc...
Mới chỉ có mấy chục năm mà ở cái làng cỏn con heo hút của tôi biết bao thăng trầm biến động, nhưng vẫn ngạo nghễ giữa đất trời mà khẳng định mình.
'Chỉ khi người tài thực sự được lựa chọn và trao cơ hội để phát huy hết trí lực của họ chúng ta mới có quyền hi vọng', nhà văn Đỗ Chu.
Không gì nhạt nhẽo, sáo mòn hơn lời chúc Tết của người Việt. Năm này sang năm khác, đời này sang đời khác cái kho lời chúc vẫn chỉ có từng ấy. Nhưng nó vẫn luôn đủ, cho mỗi người, mỗi đời.
Không có hàng ngàn cổ động viên reo hò, nhưng tôi đã tưởng tượng là ê kíp truyền hình trực tiếp đang chèo một con thuyền chở văn hóa Quảng Bình đi khắp muôn nơi...