Tại hồ 378, nhóm nghiên cứu do giáo sư Chelsea Rochman dẫn đầu đã tiến hành nhiều thí nghiệm thực địa để theo dõi hành trình di chuyển, lắng đọng và tác động của vi nhựa đối với sinh vật dưới nước.
Trong ba năm, các nhà khoa học định kỳ dùng thuyền rải các hỗn hợp vi nhựa xuống hồ, bao gồm các mẫu vật của ba loại nhựa phổ biến, mỗi loại được nhuộm một màu riêng để dễ truy vết. Nhờ đó, nhóm nghiên cứu có thể quan sát thời gian từng loại vi nhựa tồn tại ở từng độ sâu của nước và tốc độ lắng xuống đáy hồ.
Hồ 378 là một hồ nước hẻo lánh ở Canada, được các nhà khoa học của Đại học Toronto sử dụng như một “phòng thí nghiệm tự nhiên” để theo dõi tác động của vi nhựa đối với môi trường sinh thái. Ảnh: The Guardian.
Chia sẻ về kết quả này, giáo sư Chelsea Rochman cho biết, sau khi được thả xuống hồ, vi nhựa chuyển động khá nhanh (nổi lên mặt nước hoặc rơi xuống đáy hồ). Các nhà nghiên cứu đánh giá xu hướng trên cho thấy mức độ ô nhiễm vi nhựa cao hiện nay phần lớn do tình trạng phát thải liên tục.
“Nếu chúng ta ngừng xả rác nhựa, phần lớn vi nhựa sẽ trôi dạt lên bờ hoặc chôn vùi dưới trầm tích theo thời gian”, bà Rochman giải thích. Tuy nhiên, các hạt nhựa nhỏ chìm dưới đáy vẫn có thể ảnh hưởng đến vi sinh vật, động vật đáy và thực vật thủy sinh, những nhóm sống trong môi trường dễ tổn thương nhất.
Bà Rochman và cộng sự đang tiếp tục nghiên cứu cách vi nhựa chuyển động từ tự nhiên vào chuỗi thức ăn, như trong thịt các loài cá.
Nhà khoa học kỳ vọng nghiên cứu trên sẽ góp phần thay đổi chính sách, giúp các quốc gia nhận thức và thắt chặt hơn các quy định quản lý rác thải để bảo vệ thế giới, môi trường và chính con người khỏi ô nhiễm vi nhựa. Một số công trình nghiên cứu trước đây của bà đã thúc đẩy chính phủ Mỹ và nhiều quốc gia cấm hạt vi nhựa trong mỹ phẩm.
























