| Hotline: 0983.970.780

Nỗi dằn vặt về một cái chết

Thứ Hai 26/08/2013 , 10:02 (GMT+7)

Tôi vô cùng sững sờ khi biết bà nội của bé Dậu vừa qua đời bởi tai nạn giao thông. Bà của em chính là nạn nhân cách đây ít ngày đã bị chồng tôi từ chối chở đi cấp cứu.

Ảnh minh họa
Tôi vẫn nằm bất động trong phòng. Quyết không tiếc tiền thuê cho tôi phòng đặc biệt với giá khá đắt. Điều tôi cần hơn thì anh lại không có. Đó là sự vui vẻ, tâm lý dành cho tôi. Anh vào viện, thao tác mọi việc như cái máy, theo lời đề nghị của tôi, hoặc sự gợi ý của những người nằm cùng phòng.

Vào với tôi, anh chỉ đọc báo rồi mở Ipad, rất ít nói chuyện với tôi. Lúc anh về, các chị em trong phòng nhận xét: “Ông xã em điển trai thế mà lầm lỳ, ít nói nhỉ”. Trong phòng, tôi là người trẻ nhất, chưa có con. Tôi không khỏi chạnh lòng khi thấy chồng họ đến với vợ quấn quýt, vui vẻ, có người còn đọc báo cho vợ nghe.

Lại có anh đem láp- tốp vào, tìm bài hát hay mở cho tất cả cùng thưởng thức. Chỉ chồng tôi là không để ý đến ai trong phòng. Tôi đọc trong thái độ của họ không mấy thiện cảm đối với anh. Và tôi nhớ lại những gì vừa xảy ra...

Đang trên đường, tôi nhìn thấy phía trước, người ta xúm lại giữa đường khiến Quyết phải cho xe đi chậm lại. Đến nơi thì ra là một vụ tai nạn giao thông. Nạn nhân là một bà cụ chừng 70 tuổi, đang ngất lịm, mặt tím tái, mắt nhắm nghiền, hai bên mép đã sùi bọt.

Lúc ấy, trên đường chỉ có xe của chúng tôi tiến đến. Người ta đến gõ vào cửa kính nhờ Quyết chở bà cụ đến bệnh viện. Tôi nói anh hãy nhận lời. Nhưng anh gạt đi và nói tôi phải giả vờ đang đau bụng dữ dội.

Nói rồi anh kéo cửa kính xuống, chỉ hé một chút để đủ nói vọng ra:

- Xin mọi người thông cảm. Tôi phải chở vội cô này đi cấp cứu gấp vì động thai, cũng đang đau bụng quần quại đây.

Tôi nghe tiếng người ở ngoài nói:

- Đằng nào cũng đến bệnh viện, anh chở ngay giúp kẻo trễ, nguy hiểm cho bà cụ. Chúng tôi cũng chỉ là người đi đường.

Nhưng chồng tôi vẫn dứt khoát từ chối bằng động tác ấn để kính lấp kín cửa rồi phóng đi. Anh thao tác mau lẹ, không một chút lưỡng lự, rồi quay sang trách tôi: “Anh đã nói với em phải nhăn nhó làm ra vẻ đau đớn chứ. Giúp người ta thì lỡ hết việc của mình. Cứ như em thì chẳng làm ăn được gì...”

Những ngày sau đó, tôi nghe tin bà cụ chết vì được cấp cứu quá trễ. Người ta cho tôi biết: Sau khi chúng tôi từ chối, phải một lúc lâu sau mới nhờ được xe chở cụ vào bệnh viện. Như vậy có nghĩa nếu Quyết vui lòng đưa ngay bà đi thì không đến nông nỗi.

Từ khi nghe bà cụ chết, tôi bị ám ảnh, không đêm nào ngủ được. Cố gắng lắm, tôi mới húp được một vài thìa cháo mỗi bữa. Và tôi đã bị sảy thai. Hình ảnh bà cụ già mắt mở trừng trừng, da tím tái, xùi bọt mép, cái đầu luôn giật giật không lúc nào rời khỏi ý nghĩ tôi.

Chồng tôi gần như không hay biết tâm trạng vợ những ngày tháng này. Anh cứ nghĩ, do tôi tiếc đứa con mà tâm trạng trở nên buồn phiền nên thường xuyên an ủi: “Ta sẽ sinh đứa khác. Cả hai chúng mình đều khỏe mà em. Có khó gì đâu”. Tôi thấy anh không tỏ ra chút gì là buồn phiền.

Thật may, tôi còn có mấy chục học sinh là nguồn động viên lớn để có thể vượt qua những tháng ngày buồn chán này. Tôi là giáo viên dạy văn ở một trường THCS. Ngoài lớp chủ nhiệm, các em ở lớp khác cũng thường xuyên đến thăm và tặng quà cho tôi.

Trước đây, mỗi khi ốm đau hoặc buồn phiền chuyện gì, bao giờ Dậu cũng cùng một nhóm bạn nữ đến với tôi đầu tiên. Chúng coi tôi như mẹ, như dì ruột. Mới 12 tuổi, nhưng Dậu khá chững chạc và hiểu biết nhiều điều trước tuổi. Tôi vẫn nói với em trông xinh thế mà cứ như bà cụ non.

Đúng vậy, nó vẫn khuyên tôi một câu mà lẽ ra phải ngược lại, tôi khuyên nó: “Cô ơi! Mọi cái rồi sẽ qua. Không ai sướng mãi, cũng không ai khổ mãi. Vui, buồn cũng như vậy. Cô hãy nghĩ đến chúng em mà vui. Chúng em luôn ở bên cô mà”.

Quả là Dậu đã là một người bạn nhỏ, vong niên của tôi. Tuy lấy chồng khá giả, nhưng tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc. Giữa tôi và Quyết luôn có một hố sâu ngăn cách, không bao giờ có thể lấp được. Những lúc cô đơn, trống trải nhất, tôi đã gọi Dậu đến chơi. Và em đã khiến tôi thấy vui, khuây khỏa.

Còn bé nhưng em đã như một điểm tựa để tôi dựa những lúc thấy chống chếnh nhất. Lần này, khi tôi sảy thai phải vào bệnh viện, không hiểu Dậu mắc bận gì mà chưa vào thăm tôi, khi các bạn khác đã vào. Tôi có ý mong em. Đến hôm gần ra viện, tôi thấy em xuất hiện, trên ve áo gắn một miếng vải đen với vẻ mặt buồn rầu.

Và tôi vô cùng sững sờ khi biết bà nội em vừa qua đời bởi tai nạn giao thông. Bà của em chính là nạn nhân cách đây ít ngày đã bị chồng tôi từ chối chở đi cấp cứu. Em người ở xã bên, không hiểu vì lý do gì đã xin chuyển đến học ở trường tôi, cách nhà hàng chục cây số mặc dù gần nhà em cũng có trường.

Tôi thấy hối hận, dù rất quý và thân với em mà chưa một lần hỏi thăm để biết về gia đình em. Tôi lại một lần nữa bị sốc trước việc này. Không hiểu em có biết nguyên nhân dẫn tới cái chết của bà mình là do vào viện cấp cứu quá muộn? Và kẻ đẩy tới tình thế đó, khiến bà em phải chết chính là chồng tôi?

 Tôi là cô giáo thì ai cũng biết. Nhưng họ có biết rõ chồng tôi vô trách nhiệm mà phạm pháp vì thấy người gặp nạn không cứu? Tôi hy vọng họ không biết, vì lúc mọi người nói qua cửa kính yêu cầu Quyết chở bà cụ đi bệnh viện thì đã không nhìn rõ tôi.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy thể diện của mình không thể được bảo toàn tại trường này. Làm sao giấu được mãi việc tôi là vợ kẻ đã thiếu lương tâm vô tình gây nên cái chết cho người khác. Người đó lại là ruột thịt với đứa học trò thân yêu của mình. Tôi nảy sinh ý định sẽ xin chuyển đến dạy ở một trường xa, thậm chí ở huyện khác để chẳng ai biết gì về sự việc này. Tôi có nên như vậy?

(Lê Thu Hường - Ý Yên, Nam Định)

Trao đổi của chuyên gia tâm lý Nguyễn Đình San: 

Không cần chuyển trường vì dẫu có làm vậy thì trước sau người ta cũng biết sự việc chẳng hay ho liên quan đến chồng bạn. Sau một thời gian khi việc này lắng xuống, bạn hãy nói rõ với chồng nỗi dằn vặt và khổ tâm của mình về cô học trò yêu quý, thức tỉnh anh ta lương tâm và trách nhiệm đối với đồng loại.

Đó là để phúc đức cho con cháu vậy. Với Dậu, bạn hãy giành nhiều hơn nữa sự ưu ái đặc biệt để động viên em vượt qua nỗi đau buồn mất bà. Rồi mọi việc cũng sẽ qua thôi.

Xem thêm
Đi bộ đều giúp giảm 40% nguy cơ tử vong do ung thư đại tràng

Nghiên cứu vừa công bố cho thấy, bệnh nhân nếu duy trì đi bộ khoảng 45 phút, 3-5 lần mỗi tuần có thể giảm nguy cơ tử vong và ngăn ung thư tái phát.

Người tiêu dùng thông minh và nhà sản xuất thông thái

Người tiêu dùng thông minh dường như là một mỹ danh hơi khiên cưỡng, nếu cộng đồng không có hành động cần thiết để hình thành những nhà sản xuất thông thái.

Bệnh tim mạch không còn nguy hiểm với người hiểu biết

Bệnh tim mạch từng được Tổ chức Y tế thế giới xếp vào loại nguyên nhân gây tử vong hàng đầu trên phạm vi toàn cầu. Thế nhưng, bây giờ, mọi thứ đang thay đổi.

Chúng ta ở quãng nào?

Nhiều người vẫn chép miệng tiếc nuối 'Sao thời xưa nghèo mà yên thế?'. Có thể họ muốn nói đến thời bao cấp chăng?

Những điều người bệnh đái tháo đường cần lưu ý để phòng ngừa biến chứng

Bệnh đái tháo đường đang tăng nhanh, đặc biệt tại các nước khu vực châu Á, trong đó có Việt Nam. Bệnh có nhiều biến chứng nguy hiểm, tỷ lệ tử vong cao.

117 gian hàng kết nối tinh hoa đông y Việt Nam và quốc tế

Với 117 gian hàng là cơ hội để khách tham quan gặp gỡ chuyên gia, tìm hiểu sâu về giá trị của y học cổ truyền, khám phá giải pháp giúp sức khỏe lành mạnh.

Bình luận mới nhất