Yêu là... khó lắm!
Ngồi nói chuyện, hình như gã đã quên mất mình đã vào tuổi “U50” bởi giọng nói còn trẻ trung lắm. Nhìn gã bây giờ, có thể đoán được thời thanh niên trai tráng hẳn là một tay đào hoa chứ chẳng phải chuyện đùa. Với chiều cao gần 1,7m, to con và sở hữu một làn da trắng mịn dù suốt ngày lên rẫy, vào rừng, thì con gái làm sau mà chả chết...Ấy vậy mà, gã chẳng hề để ý đến cái phong độ trời cho, cũng như chẳng ngó ngàng chi đến mấy cặp mắt nhìn đắm đuối của mấy cô bạn gái ý tứ che sau vành nón...
Hình như số gã cũng không mấy suôn sẻ. Hồi năm 1975, đang học lớp 9 (hệ 10 năm), một hôm chú học trò Kha trốn nhà đi tắm sông. Ngờ đâu, hôm sau bị cảm nước, ốm vặt vẹo dến gần 2 tuần lễ. Khi hết ốm thì không còn đủ sức theo học với bạn bè. Vậy là nghỉ học. Sẵn có chút hoa tay, chú học trò mày mò tầm sư, học đạo theo nghề cưa đục... Được hai năm thì chú thợ mộc Kha lên đường tòng quân và trở thành anh bộ đội chững chặc trong bộ quân phục xanh màu lá.
Nhớ lại những ngày quân ngủ, gã kể: nhập ngũ vào Sư đoàn 304, huấn luyện ở Đà Nẵng được một thời gian thì đơn vị chúng tôi chuyển vào biên giới Tây Nam và sang mặt trận K. Cũng chỉ được một thời gian, chúng tôi lại phải hành quân lên biên giới phía Bắc. Sau đó đơn vị chúng tôi đóng quân ở Hà Bắc. Tôi không nhớ là huyện gì, nhưng làng mà tôi ở là làng Việt Hương (gần cầu Lường). Tôi ở gần nhà của một Việt kiều từ Thái Lan mới về nước. Nhà có cô con gái xinh lắm. Tôi giỏi nghề gò, mộc nên thường đến giúp gia đình những chuyện vặt trong nhà cũng coi như trách nhiệm dân vận của bộ đội vậy. Tôi chẳng biết cô gái kia để ý đến mình từ lúc nào, chỉ biết khi ra quân cô chủ động nói lời tình yêu với tôi và khóc...giận hờn! Với tôi, đến bây giờ chín chắn suy nghĩ, liệu mình có yêu cô gái đó không? Câu trả lời vẫn là không. Tôi coi cô gái ấy chỉ thuần tuý như em gái của mình. Tôi ra quân năm 1981, khi mới chỉ 23 tuổi. To khoẻ, phong độ, đẹp trai và hừng hực sức sống. Bao người con gái trong vùng để ý đến tôi; nhiều cô táo tợn tỏ tình trước…Vậy mà, không rõ vì sao tôi lại chẳng mảy may rung cảm, dù chỉ một lần. Bản thân tôi không nhận thấy mình có bất cứ một sự khác thường nào. Hai ông cậu ruột của tôi, người đã từng bồng bế, tắm rửa cho tôi mãi khi lên 5 lên 6 cũng quả quyết rằng tôi bình thường, nếu không muốn nói là đầy nam tính. Đến bây giờ cũng vậy, bao người thân cứ giục tôi lấy vợ, nhưng tôi nghĩ, mình không rung cảm trước họ, không yêu họ thì lấy về chỉ làm khổ nhau. Thế là thôi!..Mà đã không rung cảm thì yêu là ...khó lắm!
Cơ bắp vãn còn đầy và săn. Giọng trầm ấm và mặn chuyện. Không nghiện trà, không thuốc lá. Vui lắm thì nhâm nhi được một ly rượu nhỏ. Và giờ đây, chúng tôi cũng chỉ ngồi uống với gã một cốc nước lọc để nghe tự bạch một chút thôi khoảng trời riêng của mình. Cái khoảng trời không phải dễ được sẻ chia...
27 năm thức...
Nhấp thêm ngụm nước, Nguyễn Văn Kha kể tiếp: Tôi là con trai đầu trong gia đình có 5 anh em. Bố của tôi giờ đã 86 tuổi rồi nhưng khoẻ và còn tráng kiện lắm. Lớn lên đi học, tôi bình thường như mọi người. ăn khoẻ, ngủ khoẻ. Khi vào bộ đội được chừng hơn 1 năm, tôi bắt đầu thấy khó ngủ. Giấc ngủ đến bao giờ cũng chập chờn và đầy mộng mị. Tiếp đến, chuyện trắng đêm mất ngủ đến thường xuyên hơn. Những đêm hành quân, những phiên tuần tra, canh gác, tôi cảm thấy thú vị và ngày hôm sau bình thường không hề có cảm giác của một đêm mất ngủ...
Ra quân, về quê năm 1981, cũng từ thời điểm đó đến nay chưa một đêm nào tôi chợp mắt. Cứ trắng đêm này sang đêm khác, vật vã với bao suy nghĩ dữ, lành. Cứ nghĩ đến điều gì là trước mắt tôi hiện lên hình ảnh của nó cứ mồn một như mình đang xem phim vậy...
Đôi mắt sâu hun hút của gã nhìn mông lung ra ngoài vườn. Căn nhà 3 gian trống hoác chỉ một mình. Một bếp lửa tạm bợ bằng một vài viên gạch chồng lên nhau với vỏn vẹn 2 chiếc soong nhôm nhỏ tý. Không mắc áo, không dây phơi. Bên thành giếng khơi sâu hút, mấy bộ quần áo tắm giặt xong vắt lên đó phơi qua ngày. Người đàn ông độc thân toành toàng trong ngôi nhà rộng và mảnh vườn rộng đầy chuối, mít và hồ tiêu...
27 năm trắng đêm không ngủ, gã đã làm gì để vượt qua nỗi cô đơn của chính mình?. Dường như đoán được ý nghĩ của chúng tôi, gã rủ rỉ tâm sự tiếp: Mươi năm trước, tôi dựng ngôi nhà này và đón bố tôi về ở cho vui. Nhưng sau đó, cụ tuổi cao cần người chăm sóc nên em út tôi đến đón cụ về cho có dâu, có cháu. Cứ đêm xuống tôi chẳng biết làm gì. Thơ thẩn vào ra đi vòng quanh vườn đến chán thì vào giường ngả lưng cho đỡ mỏi. Mắt cứ trân trân nhìn trần nhà đến lúc cay xè thì nhắm lại. Vật vã, trằn trọc, rồi lại ngồi dậy ra vườn. Bao đêm cứ ngồi ở cái bậc thềm này nghĩ ngợi lung tung. Khi ra quân, tôi làm nghề mộc, gò và nguội. Máy móc sắm ra đó thì cũng chỉ làm được vào ban ngày. Ban đêm, nhiều khi định mở máy làm cho khuây khoả, nhưng sợ ồn ào, hàng xóm lại không ngủ được như mình, nên thôi.
Đang rủ rỉ, chợt gã cao giọng hẳn lên: Nhưng mà không ngủ cũng có cái tiện việc của nó đó chớ. Cứ trong làng, quanh xóm ai có việc hiếu, việc hỷ gì đột xuất vào ban đêm cần đến tôi là tôi sẵn sàng tự nguyện ngay. Có nhiều lần đi đóng quan tài cho những vụ tai nạn, bệnh tật đột xuất suốt đêm đến sáng chỉ mình tôi làm khoẻ re. Sáng ra lại lên rẫy bình thường. Có việc để làm đêm, hình như tôi khoẻ hơn là cứ phải nằm trằn trọc vật vã...
Nhiều lần, gã tìm đến các thầy thuốc Đông y, Tây y trị bệnh không ngủ. Có vị bắt mạch xong phán, sẽ trị bệnh chỉ sau 5 thang thuốc. Mừng quá, gã cắt cả đến vài chục thang. Song le, thuốc thì đã uống hết mà chứng bệnh mất ngủ vẫn thế, mắt cứ chong chong. Lại tìm đến thầy thuốc khác. Chạy vòng quanh như thế cả năm mà chẳng thay đổi được gì. Gã thở dài: thôi, giờ thì yên tâm, chẳng chạy đi đâu nữa. Chấp nhận sống chung suốt đời với ...ban ngày vậy!
Những thông tin về cái điều dị thường của gã cứ thế lan rộng. Đến mức, năm 2002, bà Nguyễn Thị Bích Ngọc ở Ngân hàng Á Châu đã có thư mời gã vào Sài Gòn để làm ...bảo vệ cho Ngân hàng này. Có lẽ người ta cũng nghĩ đến người không ngủ thì công việc phù hợp nhất là làm bảo vệ. Tuy nhiên, gã từ chối vì với lý do ở quê cũng nhiều việc để làm.
Hàng xóm nơi gã đang sống (xóm 5-đội Xung Kích- Công ty Cao su Việt Trung – Bố Trạch)) cứ nói vui rằng, có anh Kha ở đây, tình hình an ninh, trật tự cải thiện hẳn. Mất trộm, mất cắp, trong xóm chưa xảy ra. Hình như kẻ trộm cứ ngại gặp gã vào ban đêm khi đi "tác nghiệp". Mà cũng đúng thôi, trong xóm có người không ngủ thì có đố kẻ trộm cũng chẳng dại mà vào! Và có lẽ nó thù gã, nên vào một ngày đẹp trời, khi gã đang đi làm nhà cho người hàng xóm thì những kẻ đạo chích ngang nhiên đến nhà khuân hết máy móc, môtơ…Sau 3 ngày đi làm thợ trở về, gã mới biết mình mất trộm. Bực mình, gã bỏ hẳn nghề mộc từ đó. Giờ chỉ làm vườn và có thêm chừng 6 sào rẫy trồng ngô khoai nữa, như thế là đủ sống.
- Hay ta uống chén rượu hè! Gã hồ hởi mời rồi mở tủ bê ra một thẩu rượu ngâm thuốc bắc: Rượu ngon đó, tôi ngâm để uống để uống Tết còn đến bây chừ…
Dù ly rượu gã mời ngâm thuốc đã gần trọn một năm ngọt và thơm lắm nhưng chúng tôi cũng phải chia tay. Gã đưa chúng tôi đi hết qua mảnh vườn rộng, ra đến đường cái. Trộm vía, chúng tôi cứ ước ao rằng, có một phép mầu gì đó cho gã có được một giấc ngủ thật sâu và trái tim chợt một ngày nào đó bất chợt ngân lên lời yêu...