Tản văn Tạ Duy Anh: Nuôi vịt đẻ

Tạ Duy Anh - Thứ Năm, 22/12/2022 , 06:15 (GMT+7)

Nuôi vịt đẻ thì từ cơ cực chưa nói lên bất cứ điều gì. Mỗi con vịt đẻ có thể ví như một mụ đàn bà nạ dòng nhưng không có con...

Nuôi vịt đẻ. Ảnh: Văn Sỹ.

Bài liên quan

Tôi đang kể chuyện cách nay mấy chục năm, khi đó việc chăn nuôi chưa thành nghề chuyên nghiệp và nhiều phương tiện hỗ trợ như bây giờ, mà chủ yếu thủ công, ở quy mô gia đình và để cải thiện thu nhập.

Nhà nhà nuôi vịt, nhà nhà nuôi ngan, nhà nhà nuôi lợn… nhưng mỗi nhà chỉ dăm bảy con. Nhiều nhất cũng chỉ trăm con. Có một đàn vịt trăm con, là có cả một gia tài, dù quy ra tiền chả được bao nhiêu.

Nuôi vịt nói chung là nghề cơ cực. Con vịt khác mọi con gia cầm khác ở chỗ, nó rất vô kỉ luật và chỉ biết bản thân mình. Vịt nhà không chấp nhận chế độ gia trưởng. Chúng không có con đầu đàn như ngỗng. Gà cũng không gắn kết theo đàn, nhưng ít khi ra khỏi vườn. Ngỗng, nhờ có thủ lĩnh, lại thông minh, nên có thể tự quản nhau, tự biết bảo nhau về nhà mỗi khi trời tối, hoặc mỗi khi trời có giông bão. Còn vịt thì, về cơ bản và trừ vịt nuôi lấy trứng, cứ ra khỏi nhà là đàn tan ra thành từng mảnh, theo đúng nghĩa đen của từ đó. Chúng có thể nhập ngay vào một đàn vịt xa lạ khác mà không gây ra phiền toái gì. Nhưng chính điều đó là nỗi kinh hãi nhất của người chăn vịt.

Nếu chỉ thế thôi, chỉ nuôi vịt để bán thịt, vẫn còn là nhàn nhã lắm, so với nuôi vịt đẻ trứng. Nuôi vịt đẻ thì từ cơ cực chưa nói lên bất cứ điều gì. Mỗi con vịt đẻ có thể ví như một mụ đàn bà nạ dòng nhưng không có con, vừa tinh ranh, quỷ quái, vừa vô cùng khó tính, đầy lòng thù hận, khó chiều và khó lường. Vịt đẻ, về cơ bản cũng chả khác mấy với vịt nuôi thịt, nhưng nó hơn nhau ở “kinh nghiệm” sinh tồn và khác về nhu cầu ăn uống. Vịt nuôi thịt, khi đã lớn, cứ chén đẫy thóc lúa là ok, là lông óng mượt, thịt thơm lừng. Còn vịt nuôi để lấy trứng, ngoài việc duy trì dinh dưỡng cho cơ thể, còn phải có nguồn dư ra để tạo trứng. Mà trứng thì không chỉ có ruột, mà còn phải có vỏ. Đây chính là chỗ khác cơ bản giữa hai thứ vịt. Và nó khiến người chăn thả vịt đẻ nhiều phen chỉ còn biết đứng nhìn mà… chảy nước mắt.

Vịt đẻ có mùa. Mùa thay lông, vịt không đẻ, nhu cầu bớt đi. Sau khi cơ thể óng ả trở lại, con vịt béo núng, là bắt đầu của mùa đẻ mới, có thể kéo dài từ 3 đến 6 tháng tùy kỹ thuật chăm sóc và cả cơ may của người chăn. Đây là lúc con vịt luôn háo đạm. Đói dài cổ ra, nhưng chưa được thỏa mãn chút đạm, chúng chả thèm để ý đến thóc, dù thóc thời ấy luôn là thứ quý hiếm, ngay cả người nhiều khi còn không có. Buổi sáng, ra khỏi chuồng, chúng lao như tên bắn về phía cánh đồng, sông, ao hồ. Con nào cũng sục mỏ xuống bùn tìm kiếm thứ gì đó có đạm. Vào mùa ruộng đang để giầm (ngâm nước), cánh đồng mênh mông nước, người chăn vịt đẻ thường cực nhọc nhất. Nguồn đạm chủ yếu lại từ cua, ốc, châu chấu. Vì thế thả ra là chúng chạy tung tóe khắp trên cánh đồng . Mỗi con vịt khi đó là một thợ săn. Mạnh con nào con ấy vơ vét, bòn mót. Không con tép con cua nào thoát khỏi miệng chúng, nếu chẳng may vào tầm ngắm. Chỉ những chạy theo chúng, ngăn chúng khỏi lẫn đàn, có thể đã không còn sức mà thở. Nhiều hôm chỉ còn biết đứng khóc vì uất ức.

Nhưng sau khi đã có được những thứ mình cần để thỏa cơn háo đạm, lũ vịt trở nên hiền hòa và có kỷ luật hơn. Chúng quây tròn lại như cái nong, sục mỏ, chổng mông chổng tĩ mò những hạt thóc vãi lẫn sâu trong bùn.

Khác với vịt nuôi để thịt, vịt đẻ rất nhớ đường về nhà. Nếu chẳng may có con của đàn khác lẫn vào, hoặc con của đàn nhà lẫn sang đàn khác, thì chúng sẽ hoảng hốt kêu toáng lên, để chủ nuôi biết mà trả hoặc đến xin lại.

Nhưng nỗi cơ cực sẽ được bù đắp bằng những buổi sáng vào chuồng nhặt trứng. Vịt nuôi tốt, giống tốt, sẽ cho tỉ lệ đẻ cao, đẻ đều, dân gian gọi là “thành”. “Thành” cao là vịt đẻ tốt. Thành đạt 80% coi như thắng lợi.

Cho đến giờ tôi vẫn giữ nguyên cảm xúc của mỗi lần bố sai chui vào chuồng nhặt trứng. Nó rất khó diễn tả. Chỉ biết đầu óc lâng lâng, với chút hãnh diện. Vịt đẻ thành ổ, mỗi ổ có thể hàng chục quả. Chúng cũng biết giấu trứng nhưng rất vụng về. Bới nhẹ lớp rơm lên, những quả trứng lộ ra. Trứng hồng hào, quả đều, không bị đầu to đầu bé, không bị dính phân… là báo hiệu vịt đang sung sức. Sau đó trứng được phân loại, lau chùi, sắp vào thúng rồi mới mang đi bán. Tiền thu được sẽ trích một phần mua thóc cho chúng, còn lại thì chi tiêu.

Nhiều khi vịt đẻ dai quá, người nuôi phải chủ động “dập vịt”, tức là tìm cách hãm không cho nó đẻ nữa. “Dập vịt” chỉ xảy ra với hai trường hợp: Vịt đẻ quá dài trong một lứa, khiến vịt bị “tã” và khi vịt đẻ không đều, hôm nhiều hôm ít.

Thường để dập vịt, người ta nhốt chúng và bắt nhịn vài bữa.

Đáng sợ nhất là vịt bị toi cúm. Cả cơ nghiệp có thể tan biến chỉ trong vài ngày. May mà vịt đẻ thường có khả năng kháng thể cao hơn vịt nuôi thịt. Tuy thế, chuyện toi cúm vẫn thường xảy ra, biến việc nuôi vịt đẻ một thời thành thứ công việc không chỉ vất vả mà còn đối mặt rủi ro cao nhất.

Với người viết bài này, thì kí ức về thời nuôi vịt đẻ luôn đi kèm với hình ảnh 10 cái móng chân vàng như nghệ vì váng ruộng, trong khi các kẽ chân đều lở loét gây ngứa và buốt, còn bàn chân và ống chân thì nhẵn thín, do lội bùn quá nhiều.

Tạ Duy Anh
Tin khác
'Tống biệt hành' - ai người Thâm Tâm tống biệt?
'Tống biệt hành' - ai người Thâm Tâm tống biệt?

'Tống biệt hành' có thể xem là một bài thơ dự báo định mệnh. Đó là một bài thơ rất lạ, đến nay vẫn còn rất lạ, khiến người đời sauphảirơinướcmắt,nghĩngợimãichưathôi!...

Dáng đứng Việt Nam tạc vào thế kỷ
Dáng đứng Việt Nam tạc vào thế kỷ

Dáng đứng Việt Nam được bồi đắp từ sự hy sinh của những thương binh liệt sĩ, còn mãi vang vọng trong những áng thơ kiêu hãnh và tự hào.

Quả sấu tròn
Quả sấu tròn

Quả sấu tròn đã lăn từ lịch sử và rừng già đến mọc giữa phố xá, tặng con người một bát canh chua như lời nhắc nhở đừng quá rời xa cội nguồn.

Hào khí Việt lấp lánh trong 'Ba người vượt ngục Guyane'
Hào khí Việt lấp lánh trong 'Ba người vượt ngục Guyane'

Hào khí Việt những năm đầu thế kỷ 20 được tái hiện rất rõ nét qua cuốn sách tư liệu công phu 'Ba người vượt ngục Guyena' của tác giả Đỗ Thái Bình.

Lạc vào cuộc ‘đua thuyền’ truyền hình Quảng Bình
Lạc vào cuộc ‘đua thuyền’ truyền hình Quảng Bình

Không có hàng ngàn cổ động viên reo hò, nhưng tôi đã tưởng tượng là ê kíp truyền hình trực tiếp đang chèo một con thuyền chở văn hóa Quảng Bình đi khắp muôn nơi...

Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp
Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp

Dù khiêm tốn đến mấy, hẳn ông Lê Nam Sơn, ông Trịnh Bá Ninh và các biên tập viên kỳ cựu của báo đều không thấy chướng khi nói rằng truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp đã góp phần làm nên, làm vững chắc thêm hiện tượng Báo Nông nghiệp Việt Nam số Tết trong làng báo nước nhà.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Xuất xứ cuốn truyện 'Mồ cô Phượng'
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Xuất xứ cuốn truyện 'Mồ cô Phượng'

Ông bạn già kính mến của tôi thầm lặng viết 'Mồ cô Phượng', ở trong các tiệm ăn, ngoài đường, quán chợ, bến tàu. Vậy mà tuyệt nhiên không nói với tôi một lời.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Hoàng Tích Chu - Khí phách một nhà báo
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Hoàng Tích Chu - Khí phách một nhà báo

Tôi say sưa đọc đi đọc lại bài báo của Hoàng Tích Chu. Với bài báo này, anh đã để lại trong tôi cái ấn tượng tốt đẹp của khí phách một người làm báo.

Cây liễu trước gió thôn tôi
Cây liễu trước gió thôn tôi

Tổng kết UBMTTQ huyện Quỳnh Lưu, tôi ngỡ ngàng khi thấy Bí thư Chi bộ thôn tôi Cù Thị Nhàn trong bộ áo dài vàng thướt tha lên sân khấu nhận bằng khen.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Những tình duyên lỡ dở
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Những tình duyên lỡ dở

Ở ngoài có bao nhiêu việc đáng nói, ở trong lòng tôi có bao nhiêu điều đáng viết ra, mà không nói, không viết nó lên giấy để cho nó như đã thành một thứ men rượu trong người thế này thì chịu sao được nổi nữa!

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Nghề đạm bạc
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Nghề đạm bạc

Kể lại những chuyện thiệt mình của nhà báo chúng tôi thì nhiều lắm, bằng chép bộ Bách khoa từ điển hay bộ Sử ký Tư Mã Thiên cũng nên...

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Bước đầu làm báo
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Bước đầu làm báo

Kỷ niệm 100 năm Báo chí Cách mạng Việt Nam (21/6/1925-21/6/2025), Báo Nông nghiệp và Môi trường trân trọng trích đăng hồi ức nghề báo của Nhà báo lão thành Phùng Bảo Thạch thay lời tri ân đến nhiều thế hệ làm báo nước ta.

Sự kiện