
Họa sĩ Trương Vũ Trung. Ảnh: PTV.
“Viễn thu” được tổ chức tại Hoa Tay Art Space, TP.HCM. Họa sĩ Trương Vũ Trung tuổi 52, mang đúng 25 tác phẩm từ Hà Nội vào TP.HCM để giới thiệu một miền “Viễn thu”. Cái tên gọi “Viễn thu” là mùa thu đã xa, hay mùa thu nhìn từ xa? Có lẽ, cả hai yếu tố ấy. Bởi lẽ, “Viễn thu” hiển lộ vẻ đẹp ký ức qua những bức tranh sơn mài.
Họa sĩ Trương Vũ Trung sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Sau khi tốt nghiệp Đại học Mỹ Thuật Việt Nam, ông đã thể nghiệm nhiều chất liệu, từ sơn dầu, chì than đến lụa, khắc gỗ, bột màu. Với chất liệu sơn mài truyền thống, ông tìm được phong cách cá nhân và tạo được dấu ấn “họa sĩ Trương Vũ Trung của Hà Nội”.

Tác phẩm "Cánh đồng vàng" của Trương Vũ Trung.
Có thể xem triển lãm “Viễn thu” như một cột mốc quan trọng trong hành trình nghệ thuật của họa sĩ Trương Vũ Trung. Không chỉ cho thấy kỹ thuật điêu luyện và ngôn ngữ hội họa đã định hình, mà còn khẳng định khát vọng của họa sĩ Trương Vũ Trung, đó là đưa sơn mài trở thành phương tiện, để từ một chất liệu truyền thống, mở ra những miền tâm tưởng rộng xa, nơi con người tìm lại sự an nhiên và lặng yên của chính mình.
Họa sĩ Quách Cường đánh giá: Điểm đặc biệt của “Viễn thu” nằm ở sự tĩnh lặng biểu đạt qua ngôn ngữ sơn mài. Ở đây, các gam màu nâu ấm, vàng son, đen then, cùng kỹ thuật mài nhiều lớp không chỉ tạo nên chiều sâu thị giác mà còn khắc họa những tầng lớp thời gian, như ký ức lắng lại trên bề mặt tranh. Người xem đứng trước tác phẩm không chỉ cảm nhận vẻ đẹp thị giác mà còn bước vào một không gian đối thoại nội tâm: giữa cái hữu hạn của đời người và cái vô tận của thiên nhiên, giữa nỗi buồn thu muộn và khát vọng hướng về một cõi xa xăm.

Tác phẩm "Dấu lặng tự do" của Trương Vũ Trung.
Trong triển lãm “Viễn thu”, hình tượng người phụ nữ và phong cảnh tiếp tục trở thành trung tâm. Người phụ nữ hiện lên vừa dịu dàng, vừa bền bỉ như biểu tượng cho cái đẹp vĩnh cửu, cho sự sống dẫu mong manh nhưng kiêu hãnh. Phong cảnh, với những đường nét giản lược và màu sắc trầm mặc, lại đưa người xem về miền ký ức thôn dã, nơi mùa thu không chỉ là cảnh vật mà là sự lắng đọng tâm hồn.

Tác phẩm "Tận hưởng" của Trương Vũ Trung.
Tranh của Trương Vũ Trung là những mảng dát vàng ẩn chìm trên nền gợi nên mùa thu xa xôi, không chỉ là cảnh sắc mà còn là ký ức. Trong gam màu vàng lá, đỏ của son trai, son thẳm, vét vài mảng sáng của vỏ trứng… đôi khi bùng cháy, đôi khi chùng xuống, có cả sự tĩnh tại lẫn những âm vang ngầm ẩn.
Họa sĩ Phan Trọng Văn nhận định: “Đứng trước mỗi bức tranh, tôi thấy Trương Vũ Trung của hôm qua và hôm nay hòa vào nhau, một hành trình dài, từ người bạn học năm nào đến bây giờ là một họa sĩ chuyên nghiệp, chắt lọc được ngôn ngữ riêng để kể về nỗi nhớ, khoảng cách và sự dằng dặc của thời gian.

Tác phẩm "Gỡ bỏ" của Trương Vũ Trung.
Trong tranh Trương Vũ Trung, người xem dễ bắt gặp “chút này chút kia”: mái tóc, bàn tay, bờ vai gợi nhớ Nguyễn Sáng, những chân dung thiếu nữ thấp thoáng hơi hướm Bùi Xuân Phái, hay nét nude phảng phất Nguyễn Thanh Bình… nhưng tất cả chỉ dừng ở sự gợi nhắc.
Họa sĩ Trương Vũ Trung chọn cho mình một con đường riêng với sơn mài không gò bó trong quy phạm, mà phóng khoáng, lạ mắt, giàu nội lực. Các lớp màu, lớp son được để tự do thở, tạo bề mặt xước, vết rạn chân chim (một dạng sơn cánh dán thoát hơi nhanh, khô không đều gây nhăn bề mặt do sự chênh lệch khi đi nét outline dầy sơn) dù đôi khi được xem là “lỗi kỷ thuật” nhưng rất nhiều họa sĩ lại khai thác bề mặt nét nhăn, rạn chân chim này như một ngôn ngữ tạo hình riêng để tạo điểm nhấn thú vị cho tranh sơn mài đương đại.