Qua khỏi ngã tư Thanh Đa, đi thẳng vào Bình Quới (Q. Bình Thạnh), chúng tôi đếm được gần 20 quán cà phê ven sông. Đầu tiên là quán Dòng sông xanh, có cái tên tiếng Anh kèm theo duy nhất ở đây là Blue River, nằm sâu 20m trong một con hẻm lớn, được trang hoàng bằng đèn chùm. Đi tiếp, những tên quán ven sông như thế xuất hiện như: Điểm nhớ, 1045, 1027, Cỏ Hoa…
Bị một thanh niên 22 tuổi chèo kéo, chúng tôi tấp xe vào quán Cỏ Hoa. Bên ngoài có hàng chục chiếc xe máy của khách với đủ loại biển số 50, 51, 79, 63…Trong vai một cặp tình nhân, tôi và cô bạn đồng nghiệp nắm tay bước vào đã bị “cô chủ nhỏ” hỏi: “Anh chị dùng gì ?”. Chúng tôi cần một ly cà phê đá và tách ca cao sữa. Một anh thanh niên khác, tay cầm đèn pin bảo chúng tôi: “Đi theo em”, rồi dắt ra sau quán. Lúc này, quán tối thui, không một bóng đèn, chúng tôi quan sát được ba dãy “phòng” với những chiếc ghế nệm kiểu salon.
Dắt chúng tôi vào dãy trong cùng, anh thanh niên rọi đèn pin để…bật quạt và đốt nhang muỗi dưới chân, sau đó đòi 25.000đ tiền nước. Tôi đưa 30.000đ để anh ta rọi đèn pin…thối tiền. Ngồi chưa ấm chỗ, cách tôi 2m, một đôi “uyên ương” đang “quấn” lấy nhau, vật vã trên chiếc ghế nệm. Chốc chốc là tiếng thở hổn hển, tiếng uống nước ừng ực, vội vàng và ánh sáng yếu ớt từ chiếc ĐTDĐ của anh chàng kia phát ra.
Lấy cớ đi tìm nước rửa mặt để lần vào trong thì chỉ thấy, trên những chiếc ghế da, nhiều cặp đang “quấn” lấy nhau như rắn. Không dưới 10 cặp đang nằm sõng soài. Chốc chốc, một cặp nam nữ ôm vai bá cổ nhau đi ra rồi cặp khác lại kéo vào.
1Oh đêm, chúng tôi ra về mà vẫn còn rất nhiều xe máy xếp dãy. Đi qua các quán khác, tình hình cũng y vậy. Tuy bên ngoài hết sức yên ắng với đèn chùm, vài chiếc bàn và xe máy kê vội nhưng bên trong thì hết sức “hot” (nóng).
Tối hôm sau, chúng tôi quay lại khu vực này và vào thử quán Điểm Nhớ. Đây là một quán tầng rất đẹp với nhiều đèn chùm trang trí. Lúc chúng tôi đến, quán rất đông khách, nhiều nhân viên nam đang tán gẫu trước quán làm nhiệm vụ chào mời khách.
Bước vào quán, một thanh niên hỏi chúng tôi ngay: “Anh chị ở dưới hay lên lầu?”. Ở dưới đất thì tình hình “nhẹ”, còn lên lầu thì cứ vô tư “trái đất này là của chúng mình” –anh nhân viên giải thích tiếp về hai “lãnh địa”. Tại đây, một lần nữa chúng tôi lại … ngồi nhìn những cặp khác “hành nghề” rất thoải mái. Một tốp thanh niên khác “lầm đường lạc lối” thế nào khi tưởng nơi đây là các quán cà phê… hóng gió dọc theo bờ sông Thanh Đa mới bước vào quán đã bị những thanh niên nơi này hỏi thăm là vào quán làm gì.
Tôi rút điện thoại định làm vài kiểu trong khi giả vờ xem tin nhắn, ánh sáng yếu ớt từ điện thoại phát ra, tức thì nhiều tiếng nói của nam lẫn nữ vọng ra ngay, kèm những tiếng chửi bới: “ĐM. Tắt ngay điện thoại đi”. Có tiếng một cô gái nói lịch sự hơn: “Làm ơn tắt điện thoại đi”.
11h đêm rời khỏi khu vực này giữa sự náo nhiệt, khi quay lại vào 1h sáng, các quán đóng cửa im ỉm, không còn hoạt động nữa, bên trong chỉ còn đèn ngủ. Không khí nơi đây trở lại yên tĩnh trong khi các quán nhậu đêm gần đó đang vào giờ… cao điểm.
Một anh xe ôm am hiểu tình hình cho tôi biết, cái khó của công an là khi ập vào kiểm tra, các quán đều có cách đối phó khi có hệ thống đèn báo động, cửa sau …
Những nơi này quả là “bãi đáp” lí tưởng cho những người mua bán dâm, những cô cậu học sinh sinh viên… vì có giá quá rẻ. Chỉ cần mất 25.000đ cho hai người so với việc phải có CMND, 50.000đ-200.000đ /ngày cho việc thuê nhà nghỉ, khách sạn. Chính vì thế mà dãy quán cà phê ven sông trá hình này luôn luôn đông khách, nhất là vào tối thứ 7, Chủ nhật. Nhiều năm qua, khu vực này vẫn cứ như thế. Chính quyền đã biết sao không xử lý đi một “mầm bệnh” giữa phố?!