Là một người con Bắc Trung Bộ, tuổi thơ tôi lớn lên, chứng kiến và đi qua bao dông cuồng bão giật. Bắt đầu từ tháng bảy, tháng tám dương lịch, những cơn bão lớn nhỏ lần lượt đổ bộ vào đất liền, rú rít gầm gào trên những xóm làng vốn bình yên, bình yên như lúa trên cánh đồng chờ ngày gặt hái.

Lúa trên cánh đồng chỉ chờ ngày gặt hái nhưng đã bị cơn bão hồi tháng 8/2025 làm mất hết. Ảnh: NTV.
Từ trên bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ, sấm rền vang, những tia chớp hung hãn xé toạc bầu trời, và mưa trắng xóa mù mịt đất. Người già quê tôi thường bảo: bão mà có sấm là bão to lắm!
Mưa, nước ngập qua bờ ao, bầy cá ngoài ao cha chăm sóc bấy lâu chỉ chờ ngày mẹ mang ra chợ bán để đổi cho tôi bộ quần áo mới, nay theo nước mà đi. Đồng trắng mênh mông. Đàn lợn con ngạt nước. Bò mẹ kêu hoảng loạn nhìn con bê nhỏ hốt hoảng giật dây ràng trước dòng nước cuồn cuộn đục ngầu hung hãn…
Bao của cải, vật nuôi của con người bị nhấn chìm giữa mênh mông trắng xóa. Trang sách em thơ nhạt nhòe nổi trôi. Cha tôi cặm cụi nhặt nhạnh những đồ vật có giá trị của gia đình, cố níu giữ lại bao công sức cả năm làm lụng. Trong làn mưa xối xả, vẫn nghe rõ tiếng mẹ hốt hoảng lo âu giục gọi cha trở về.
Gió, gió táp xuống cánh đồng, đè ngã rạp những bông lúa trĩu hạt ngâm mình trong đồng nước. Gió vặt trụi vườn na sắp vào kỳ mở mắt, từng làn roi của gió quất rụng nào bưởi, nào bòng, những trái ngon quả ngọt chưa kịp đủ ngày đủ tháng giờ đây nổi lềnh phềnh trong ao nước vườn nhà. Gió quật đổ, xé rách bươm vườn chuối. Gió hùng hổ giật tung cửa sổ, cửa nhà cha mới gia cố. Gió hằm hè tróc hàng loạt viên ngói trên mái nhà ném xuống sân. Gió quần thảo trên biển, giằng giật tàu thuyền, dựng những con sóng cao 5, 6 mét...
Sau sự cuồng nộ của gió là những bến thuyền xơ xác, những cánh đồng, cánh vườn tan hoang, những căn nhà đổ nát. Ngước nhìn lên thấy cả một bầu trời xám xịt.

Ghe thuyền của ngư dân miền Trung lên bờ tránh trú bão. Ảnh: Hồ Huy.
Gió mưa, bão lũ cuốn phăng bao thành quả trên mảnh đất, thửa ruộng, bờ ao, sân vườn mà người dân đã một nắng hai sương đổi bao giọt mồ hôi thấm đẫm trên lưng áo mới có được. Dù đã được dự báo trước, chính quyền địa phương và người dân đã có những sự chuẩn bị ứng phó với bão, nhưng sức mạnh khủng khiếp của nó cho thấy con người thật nhỏ bé trước những cơn cuồng phong thịnh nộ của thiên nhiên…
Ký ức ấy cứ mỗi mùa bão lại dầy thêm lên, cứ mùa bão về lại canh cánh trong lòng.
Và đêm qua, không chỉ là ký ức. Đêm qua là một đêm thật dài với người dân Thanh Hóa quê hương tôi và các tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, Đà Nẵng, Quảng Trị... Cũng thật dài với những đứa con xa quê như tôi.
Tôi ngồi đây bình an giữa Sài Gòn, nơi cách xa bão số 10 cả ngàn cây số. Ngoài trời bình yên nhưng trong lòng tôi đầy bão tố. Thông qua các phương tiện truyền thông và tin tức từ những người đang trong vùng bão, cùng với hình dung về những cơn bão trong ký ức của tuổi thơ, tôi ngồi gặm nhấm những mất mát hoang tàn, gặm nhấm nỗi sợ hãi của con người trước thiên tai.
Rồi bão cũng tan. Bà con xóm làng sẽ ào đến chia sẻ với những gia đình mất mát. Những người đàn ông sẽ cùng nhau lo dựng lại mái nhà. Các chị, các mẹ quét dọn, lau chùi nhà cửa, sắm sanh lại căn bếp. Nhà nhà sẻ chia cho nhau từng cọng rau hiếm hoi, từng ống gạo. Bão tan, có người thất thần xót của, có người thở phào khi bão đi rồi nhưng mắt rưng rưng vì nhà cửa chẳng còn gì… Rồi lại tự động viên: Sau cơn mưa trời lại sáng, nắng về sẽ hong khô những giọt nước mắt…
Bao đời nay, dải đất miền Trung mỗi năm hứng chịu biết bao cơn bão hung dữ, biết bao thiệt hại từ thiên tai. Nhưng bà con vẫn bám làng, bám quê hương xứ sở. Bởi tình yêu dành cho nơi chôn nhau cắt rốn không gì sánh được. Bởi niềm tin và ý chí con người miền Trung vốn đã son sắt kiên cường.
Bão đến, bão đi, bao đời nay vẫn thế, bao mùa nay vẫn thế, bao năm rồi vẫn thế… Chỉ có sự kiên gan, chỉ có những ánh mắt yêu thương, những nụ cười hồn hậu, cùng những đôi bàn tay nghĩa tình nắm chặt nhau ở lại. Bão tan…