'Bờ Rạ' và 'Trên con đường tới Bờ Rạ'

Lê Hồng Khánh - Chủ Nhật, 04/06/2023 , 17:42 (GMT+7)

'Đường tới Bờ Rạ' thực ra là một tiểu luận bằng tiếng Anh với nhan đề 'The Road to Bờ Rạ' mà tác giả đã cho đăng lần đầu trên Journal of Southeast Asian Studies...

Đường tới Bờ Rạ (Sur le chemin de Bờ Rạ) là cuốn sách của Tiến sĩ Andrew Hardy một người Anh, từng nhiều năm là đại diện tại Việt Nam của Viện Viễn Đông Bác cổ Pháp (L’Ecole francaise d’ Extrême-Orient). Đây cũng là cuốn mở đầu của tủ sách Đường mòn lịch sử (Collection Pistes d’histoire) do Trung tâm Viện Viễn Đông Bác cổ tại Hà Nội (Centre de l’EFEO à Hà Nội) thực hiện.

Đường tới Bờ Rạ thực ra là một tiểu luận được viết bằng tiếng Anh với nhan đề The Road to Bờ Rạ mà tác giả đã cho đăng lần đầu trên Journal of Southeast Asian Studies tháng 9 năm 2000. Bản dịch tiếng Việt ở đây do bà Nguyễn Thị Thu Trang, một học giả Pháp gốc Việt thực hiện, còn bản dịch tiếng Pháp là của chính tác giả.

Cuốn sách chỉ với khoảng 200 trang (khổ 14,5 x 20,5 cm) in song ngữ Việt – Pháp (gồm cả hình ảnh, phụ lục, bản đồ…), song, đó là 200 trang sách rất đáng đọc, vì ở đây chúng ta được làm quen, hay đúng hơn là đối thoại, với một thử nghiệm tiếp cận lịch sử Việt Nam theo khuynh hướng “của thế hệ Andrew Hardy”, nhằm “khám phá ra những dự định, những hy vọng của những người đàn ông và phụ nữ, những người đã ấp ủ chúng thành hình và đã để lại vết tích ở những nơi đó”, như cách nói quá chính xác của Franciscus Verellen - Giám đốc Viện Viễn Đông Bác cổ, trong Lời giới thiệu cuốn sách. Như thế, mặc nhiên chúng ta hiểu, cuộc đi tìm Bờ Rạ của A. Hardy và của chính chúng ta - những người đọc, là đi tìm những “vết tích” còn để lại của một “Bờ Rạ” hư hư, thực thực trong quá khứ.

Nhưng 'Bờ Rạ' là gì? Đó là tên gọi một vùng đất đã chìm nghỉm dưới đáy hồ Núi Cốc cách nay hơn 3 thập kỷ. Những gì có thể biết được về cái mảnh nhỏ đã chìm khuất (trong lòng hồ và trong quá khứ) ấy của trung du Bắc Việt chỉ là những mẩu tư liệu ít ỏi, gián tiếp và hình ảnh khúc xạ mơ hồ từ lời kể của những con người mà chính bản thân họ sự hiểu biết về 'Bờ Rạ' cũng quá đỗi mong manh.

Bìa cuốn sách “Đường tới Bờ Rạ”.

Bờ Rạ, nghe thật gần với những Bờ dâu, Bờ đất, Bờ đậu,… nghĩa là rất rơm rạ, nhà quê, ai hay lại là cái địa danh có gốc từ tên cúng cơm của một ông Tây thực dân, gã Henri de Mongpezat, người đã (hoặc đã có ý đồ) chiếm hữu vùng đất nầy.

Theo tài liệu của người Pháp mà nhà nghiên cứu Đào Hùng dẫn lại trong bài viết được in ở phần phụ lục của cuốn sách, H. De Mongpezat đến Việt Nam từ đầu thế kỷ XX, qua đời năm 1929 và được an táng tại một nghĩa trang ở Hà Nội. Ông ta, và sau nầy là 2 người con trai (cũng sinh sống tại Hà Nội), sở hữu nhiều xưởng công nghiệp và đặc biệt chiếm hữu khoảng 40.000 ha đất đồn điền, nằm rải rác ở nhiều tỉnh Bắc kỳ, trong đó có Thái Nguyên, nơi xuất hiện địa danh Bờ Rạ.

Tiến sĩ Andrew Hardy (bên trái) và tác giả bài viết, tại Quảng Ngãi.

Đào Hùng giải thích khá chính xác nguyên nhân và cách thức xuất hiện địa danh Bờ Rạ, như sau: “Một cái tên Tây dài như vậy rất khó cho người Việt Nam ghi nhớ, vì vậy theo thói quen, người ta thường Việt hóa bằng cách lấy có mấy âm cuối. De Mongpezat chuyển thành Pezat là giản tiện nhất. Nhưng người Việt không phát âm được chữ “p”, nên phải chuyển thành “b”. Như vậy Pezat biến âm thành Bờ Rạ là hợp lý”.  Có cách giải thích khác của một người địa phương tên là Ba về địa danh Bờ Rạ mà có vẻ Andrew Hardy và những người khác chưa thật sự chú ý, rằng: “Nó không bắt nguồn từ tên một người Pháp, cũng không phải là tiếng Sán Dìu”, và rằng “thực tế nó là một từ tiếng Việt, “Bờ” nghĩa là “bờ ruộng”.  “Rạ” là “lúa rạ”. Andrew đã nghi ngờ cách giải thích của ông Ba và nghi ngờ đó là có cơ sở. Bờ ruộng, bờ đất, bờ ao,… nhưng bờ rạ thì thậm vô lý, nếu “rạ” được hiểu là “phần còn lại của cây lúa sau khi gặt”!

Tuy vậy, ở đây lại có điều nhắc chúng ta lý do tồn tại lâu dài trong ký ức người dân về hai từ Bờ Rạ: Nó tồn tại như vậy vì dù bắt nguồn từ tên một ông Tây, nhưng khi được Việt hóa lại có âm hưởng rất nhà quê, rất rơm rạ, ruộng đồng. Nhưng điều mà chúng ta quan tâm, hay nói chính xác hơn, nhan đề cuốn sách của A. Hardy gợi lên cho chúng ta một câu hỏi theo logic thông thường là: Người viết cuốn sách đã đến Bờ Rạ chưa? Đã tìm được cái gì ở đó? Thì đây, chính tác giả đã trả lời: “…Bờ Rạ là một địa danh trống rỗng trong số những địa danh khác được đặt cho một địa điểm không có ý nghĩa trong lịch sử”. Và rằng “Cái tên Bờ Rạ giờ đây chỉ còn là một tiếng vọng, một tiếng vọng rất thích hợp với nơi không còn tồn tại nữa, ngoại trừ những từ bị đánh vần sai trên bản đồ, những băn khoăn hiện ra từ ký ức, và những gợn sóng trên mặt hồ dưới bóng dãy núi Tam Đảo.”  Vậy thì Bờ Rạ là có hay là không? Trước khi trả lời cho lục vấn nầy, thử đọc Lời bạt (in ở cuối sách, dĩ nhiên) của một người đọc. Ngỡ như mơ hồ, phiếm chỉ, nhưng A. Hardy đã (vô tình hay cố ý?) để lộ tên người ấy là Đặng Phong, trong Lời cám ơn in ở đầu sách.

“Người đọc” Đặng Phong viết:

“Đọc xong tập sách, cảm giác tức thì của tôi là: Thất vọng!

Tác giả đặt cho nó cái tên hấp dẫn: Đi tìm…

Và cái định tìm cũng có cái tên hấp dẫn: Bờ Rạ!

Là người đọc tôi cũng theo tác giả để…đi tìm Bờ Rạ.

Nhưng đi đến cùng trời cuối đất cũng chẳng thấy gì! Chỉ thấy một mặt nước hồ mênh mông. Còn cái định tìm thì đã vang bóng ở dưới đáy nước!… Sau thất vọng, là một cảm giác hụt hẫng, pha chút nuối tiếc,… Tôi gấp sách lại, đi làm việc khác, để tránh cái hụt hẫng khó chịu.

Nhưng không được. Càng cố tránh, nó lại càng ngoan cố trở về. Từng lúc, từng lúc, cứ tái hiện trong đàu tôi, như một cuốn phim phóng sự, không phải về cái nơi định đi tìm, mà về cái chăng đường tác giả đi tìm. Đó quả là một con đường mòn quanh co, đúng như tên của tủ sách nầy: Đường mòn lịch sử. Cái thú vị cùng với sức ám ảnh của nó lại chính là chỗ đó…”

Thực ra, nguyên văn tiếng Việt ở cuối câu thứ hai đoạn trích trên đây với 2 chữ “Đi tìm” và 3 dấu chấm (…), khi chuyển dịch sang tiếng Pháp bằng cụm từ có vẻ đầy đủ “Sur le chemin de Bờ Rạ”, chỉ là bất khả kháng và không mang hết ý tưởng của người viết tiếng Việt. Song le, sự quan chú của chúng ta là ở chỗ: Sau những lời như trên, liệu chúng ta, những người đọc, có còn chờ đợi câu trả lời cho sự có hoặc không của Bờ Rạ? Chờ đợi làm gì khi cái mà chúng ta mong ngóng lại như là ảo ảnh, chỉ còn vang bóng ở dưới đáy hồ!

Đến đây thì con bài tẩy vốn giấu kín trong ván bài poker đã bị /được lật ngửa: Cái đi tìm đích thực, không phải là nơi định đi tìm mà là cuộc hành trình đi tìm, và theo đó, là cách thế đi tìm. Nhưng cũng thật oái oăm, cuộc hành trình đi tìm và cách thế đi tìm chỉ có thể được tiếp cận một cách lý thú khi người đọc cầm cuốn sách của Andrew Hardy trên tay. Và đọc!

Lê Hồng Khánh
Tin khác
Lạc vào cuộc ‘đua thuyền’ truyền hình Quảng Bình
Lạc vào cuộc ‘đua thuyền’ truyền hình Quảng Bình

Không có hàng ngàn cổ động viên reo hò, nhưng tôi đã tưởng tượng là ê kíp truyền hình trực tiếp đang chèo một con thuyền chở văn hóa Quảng Bình đi khắp muôn nơi...

Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp
Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp

Dù khiêm tốn đến mấy, hẳn ông Lê Nam Sơn, ông Trịnh Bá Ninh và các biên tập viên kỳ cựu của báo đều không thấy chướng khi nói rằng truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp đã góp phần làm nên, làm vững chắc thêm hiện tượng Báo Nông nghiệp Việt Nam số Tết trong làng báo nước nhà.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Xuất xứ cuốn truyện 'Mồ cô Phượng'
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Xuất xứ cuốn truyện 'Mồ cô Phượng'

Ông bạn già kính mến của tôi thầm lặng viết 'Mồ cô Phượng', ở trong các tiệm ăn, ngoài đường, quán chợ, bến tàu. Vậy mà tuyệt nhiên không nói với tôi một lời.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Hoàng Tích Chu - Khí phách một nhà báo
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Hoàng Tích Chu - Khí phách một nhà báo

Tôi say sưa đọc đi đọc lại bài báo của Hoàng Tích Chu. Với bài báo này, anh đã để lại trong tôi cái ấn tượng tốt đẹp của khí phách một người làm báo.

Cây liễu trước gió thôn tôi
Cây liễu trước gió thôn tôi

Tổng kết UBMTTQ huyện Quỳnh Lưu, tôi ngỡ ngàng khi thấy Bí thư Chi bộ thôn tôi Cù Thị Nhàn trong bộ áo dài vàng thướt tha lên sân khấu nhận bằng khen.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Những tình duyên lỡ dở
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Những tình duyên lỡ dở

Ở ngoài có bao nhiêu việc đáng nói, ở trong lòng tôi có bao nhiêu điều đáng viết ra, mà không nói, không viết nó lên giấy để cho nó như đã thành một thứ men rượu trong người thế này thì chịu sao được nổi nữa!

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Nghề đạm bạc
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Nghề đạm bạc

Kể lại những chuyện thiệt mình của nhà báo chúng tôi thì nhiều lắm, bằng chép bộ Bách khoa từ điển hay bộ Sử ký Tư Mã Thiên cũng nên...

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Bước đầu làm báo
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Bước đầu làm báo

Kỷ niệm 100 năm Báo chí Cách mạng Việt Nam (21/6/1925-21/6/2025), Báo Nông nghiệp và Môi trường trân trọng trích đăng hồi ức nghề báo của Nhà báo lão thành Phùng Bảo Thạch thay lời tri ân đến nhiều thế hệ làm báo nước ta.

‘Tay chơi’ Đặng Huy Trứ
‘Tay chơi’ Đặng Huy Trứ

‘Tay chơi’ Đặng Huy Trứ là nhà cải cách lớn, góp phần khơi gợi tư tưởng canh tân và khai hóa vào giữa thế kỷ XIX ở Việt Nam.

‘Em bé Napalm’ trần tình về nhiếp ảnh gia Nick Ut
‘Em bé Napalm’ trần tình về nhiếp ảnh gia Nick Ut

‘Em bé Napalm’ là bức ảnh nổi tiếng nhất về chiến tranh Việt Nam, sau nửa thế kỷ lại xôn xao dư luận về câu chuyện bản quyền liên quan đến tác giả Nick Ut.

Viết về Bác như cuộc đời đã chọn
Viết về Bác như cuộc đời đã chọn

Nguyễn Hưng Hải là trường hợp đặc biệt trong số các nhà văn, nhà thơ dành cả cuộc đời, phần lớn thi nghiệp theo đuổi đề tài về Bác Hồ.

100 năm Ngày sinh nhà văn Đoàn Giỏi
100 năm Ngày sinh nhà văn Đoàn Giỏi

Nhắc đến Đoàn Giỏi là nhắc đến 'Đất rừng phương Nam'. Thế nhưng, nhà văn của Nam Bộ ấy còn được công chúng yêu mến bởi rất nhiều những tác phẩm bất hủ khác.

Sự kiện

Câu chuyện từ quả tầm bóp*

Câu chuyện từ quả tầm bóp*

Tri thức nông dân
Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp

Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp

Tiếng Việt - Văn Việt - Người Việt
Khát vọng Điện Biên

Khát vọng Điện Biên

Tri thức nông dân