‘Em bé Napalm’ trần tình về nhiếp ảnh gia Nick Ut

Phan Thị Kim Phúc - Thứ Hai, 26/05/2025 , 06:05 (GMT+7)

‘Em bé Napalm’ là bức ảnh nổi tiếng nhất về chiến tranh Việt Nam, sau nửa thế kỷ lại xôn xao dư luận về câu chuyện bản quyền liên quan đến tác giả Nick Ut.

Nhiếp ảnh gia Nick Ut và bà Phan Thị Kim Phúc, cùng bức ảnh "Em bé Napalm"

“Em bé Napalm” ghi lại cảnh cô bé Minh Phúc ở Trảng Bàng, Tây Ninh bị trúng bom Napalm, được hãng thông tấn AP ghi tên người chụp là Nick Ut vào tháng 6/1972. Năm 1973, “Em bé Napalm” được trao giải thưởng báo chí Pulitzer danh giá, và tên tuổi nhiếp ảnh gia Nick Ut được xem như một huyền thoại truyền thông Việt Nam.

Đầu năm 2025, một bộ phim tài liệu có tên gọi “The Stringer” của đạo diễn người Mỹ gốc Việt Bảo Nguyễn đã đưa ra nghi vấn về tác giả thực sự của “Em bé Napalm” có thể là phóng viên nghiệp dư Nguyễn Văn Nghệ cũng từng tác nghiệp tại hiện trường với Nick Ut.  

Nhiếp ảnh gia Nick Ut đã phản ứng gay gắt trước nội dung bộ phim tài liệu “The Stringer”. Còn nhân vật chính trong bức ảnh “Em bé Napalm” là Phan Thị Kim Phúc, cũng tỏ ra bất ngờ vì những thị phi đang bủa vây nhiếp ảnh gia Nick Ut. Vì vậy, bà Phan Thị Kim Phúc đã viết một bức thư “Gửi những ai quan tâm” mà chúng tôi giới thiệu dưới đây.

Tôi được biết rằng hiện đang có một bộ phim được thực hiện bởi Gary Knight và nhóm của ông, trong đó ủng hộ những cáo buộc sai sự thật của Carl Robinson, rằng Nick Ut không phải là người đã chụp bức ảnh đoạt giải Pulitzer nổi tiếng mang tên “Em bé Napalm”. Bức ảnh đó là về tôi – Phan Thị Kim Phúc – một cô bé 9 tuổi không mặc quần áo, đang chạy về phía ống kính sau khi một cuộc không kích bằng bom napalm của Không quân Việt Nam Cộng hòa nhầm lẫn giáng xuống ngôi làng Trảng Bàng của tôi vào ngày 8 tháng 6 năm 1972, thay vì vào lực lượng quân đội miền Bắc gần đó.

Tôi đã từ chối tham gia vào cuộc tấn công sai lệch và vô lý này nhằm vào Nick Ut – điều mà ông Robinson đã theo đuổi trong nhiều năm qua – và tôi cũng chưa bao giờ trả lời email của ông ấy đề nghị tôi trò chuyện. Tôi hy vọng ông ấy sẽ tìm được sự bình yên trong cuộc đời mình. Tôi không nhớ rõ từng phút giây ngày hôm đó, nhưng tôi sẽ không bao giờ tham gia vào bộ phim của Gary Knight, bởi tôi biết nó là sai sự thật.

Tất cả những nhân chứng có mặt vào ngày kinh hoàng ấy – bao gồm cả chú của tôi – đã nhiều lần xác nhận trong suốt những năm qua rằng chính Nick Ut là người đã có mặt tại hiện trường, là người chạy đến phía tôi để chụp bức ảnh, rồi đưa tôi đến bệnh viện gần nhất – Bệnh viện Củ Chi. Những nhân chứng ấy bao gồm các nhà báo, nhiếp ảnh gia và quay phim quốc tế như David Burnett, Fox Butterfield, Chris Wain và Alan Downes (người không may đã qua đời vì ung thư vài năm trước) – những người mà tôi đã quen biết suốt nhiều năm và đều trở thành bạn thân của tôi.

Khi tôi đang trong trạng thái sốc, ngất đi sau khi bỏ chạy khỏi vụ nổ napalm và được đưa nước, họ đều xác nhận rằng họ đã nhìn thấy Nick Ut – người duy nhất đã chạy lên phía trước để chụp bức ảnh. Ngoài ra, chú tôi chính là người đã cầu xin Nick và người lái xe của AP đưa tôi đến bệnh viện Củ Chi.

Chú tôi kể lại nhiều lần rằng không ai khác nhận lời đưa tôi và những nạn nhân bị bỏng khác đi, vì hầu hết mọi người đều muốn quay về Sài Gòn trước khi trời tối vì sợ bị phục kích hoặc tấn công trên đường. Chỉ có Nick Ut là người đã đồng ý trước lời cầu xin của chú tôi.

Tôi vẫn không thể nhớ trọn vẹn sự kiện ngày 8 tháng 6 năm 1972, chỉ có những mảnh ký ức thoáng qua. Nhưng từ những điều mà chú tôi và em trai tôi – Phước (khi đó mới 5 tuổi, có mặt trong bức ảnh và cũng ở trong chiếc xe chở chúng tôi đến bệnh viện Củ Chi) – kể lại cho tôi, tôi không có chút nghi ngờ nào rằng chính Nick Ut là người đã cứu mạng tôi bằng cách đưa tôi đến bệnh viện. Vì điều đó, tôi sẽ mãi biết ơn ông.

Nhiếp ảnh gia Nick Ut trở lại Trảng Bàng thăm "em bé Napalm" cuối năm 1973.

Cha mẹ tôi cũng kể lại rằng Nick Ut, cùng với Horst Faas (Trưởng phòng ảnh AP tại Việt Nam) và phóng viên AP Peter Arnett, đã quay trở lại hiện trường vụ napalm ở Trảng Bàng vào ngày hôm sau – 9 tháng 6 – để phỏng vấn thêm các chỉ huy quân đội Việt Nam Cộng hòa và người dân địa phương. Chính tại đây, cha mẹ tôi – đang hoảng loạn đi tìm tôi – đã gặp được Nick Ut.

Nick Ut nói với cha mẹ tôi rằng ông đã đưa tôi đến bệnh viện Củ Chi, từ đó họ bắt đầu hành trình tìm kiếm tôi. Ban đầu họ tìm đến bệnh viện Củ Chi mà không biết tôi đã được chuyển đến Bệnh viện Nhi Đồng 1 ở Sài Gòn, rồi cuối cùng là đến Bệnh viện Barsky – nơi có khoa bỏng. Cha mẹ tôi rất yêu quý Nick Ut và mãi biết ơn ông vì đã cứu mạng tôi.

Trong mắt cha mẹ và anh em tôi, Nick Ut là một thành viên trong gia đình. Ông từng đến thăm gia đình tôi ở Trảng Bàng vào năm 1973, điều này được minh chứng qua bức ảnh chụp chung của ông và tôi tại nhà đã được đăng báo năm đó. Những năm sau, ông vẫn thường đến thăm, tặng quà cho hai anh trai tôi là Tâm và Phước, cùng các anh chị em họ của tôi – những món quà đã làm chúng tôi vô cùng thích thú. Đến tận bây giờ, ông vẫn thường ghé thăm người em họ của tôi ở Trảng Bàng, mua rất nhiều trái cây và cà phê để ủng hộ quán cà phê nhỏ của cô ấy.

Kể từ khi tôi được định cư tại Canada vào năm 1992, tôi và Nick Ut vẫn nói chuyện với nhau ít nhất mỗi tháng một lần. Chúng tôi đã cùng nhau thực hiện các sứ mệnh nhân đạo và diễn thuyết công chúng gần như hàng năm.

Khi tôi bảo lãnh cha mẹ sang Canada sống cùng mình, Nick Ut là một trong những người đầu tiên đến chào đón họ. Ông là một phần quan trọng trong gia đình tôi. Chính Nick Ut đã đến thăm mẹ tôi khi bà dần mất trí nhớ. Mẹ tôi luôn vui vẻ sau mỗi lần gặp “chú Nick”.

Là người Mỹ gốc Việt duy nhất từng đoạt giải Pulitzer trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam – và vẫn là người trẻ nhất từng đoạt giải – tôi không hề nghi ngờ, cả bằng lý trí lẫn con tim, rằng chính Nick Ut là người đã chạy đến phía tôi và chụp bức ảnh nổi tiếng đó.

Nick Ut đã chụp bức ảnh, và ông xứng đáng với mọi ghi nhận mà ông nhận được. Ông là một người đàn ông tốt, xứng đáng được đối xử bằng sự tôn trọng, phẩm giá và lòng tử tế. Tôi vô cùng biết ơn vì ông không chỉ là một nhiếp ảnh gia. Ông là người hùng của tôi – người đã gác máy ảnh xuống, đưa tôi đến bệnh viện và cứu sống tôi ngày hôm đó. Không một ai khác làm điều đó vào ngày kinh hoàng ấy. Chỉ có chú Nick Ut.

Phan Thị Kim Phúc
Tin khác
Quả sấu tròn
Quả sấu tròn

Quả sấu tròn đã lăn từ lịch sử và rừng già đến mọc giữa phố xá, tặng con người một bát canh chua như lời nhắc nhở đừng quá rời xa cội nguồn.

Hào khí Việt lấp lánh trong 'Ba người vượt ngục Guyane'
Hào khí Việt lấp lánh trong 'Ba người vượt ngục Guyane'

Hào khí Việt những năm đầu thế kỷ 20 được tái hiện rất rõ nét qua cuốn sách tư liệu công phu 'Ba người vượt ngục Guyena' của tác giả Đỗ Thái Bình.

Lạc vào cuộc ‘đua thuyền’ truyền hình Quảng Bình
Lạc vào cuộc ‘đua thuyền’ truyền hình Quảng Bình

Không có hàng ngàn cổ động viên reo hò, nhưng tôi đã tưởng tượng là ê kíp truyền hình trực tiếp đang chèo một con thuyền chở văn hóa Quảng Bình đi khắp muôn nơi...

Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp
Nông nghiệp và Môi trường với Nguyễn Huy Thiệp

Dù khiêm tốn đến mấy, hẳn ông Lê Nam Sơn, ông Trịnh Bá Ninh và các biên tập viên kỳ cựu của báo đều không thấy chướng khi nói rằng truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp đã góp phần làm nên, làm vững chắc thêm hiện tượng Báo Nông nghiệp Việt Nam số Tết trong làng báo nước nhà.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Xuất xứ cuốn truyện 'Mồ cô Phượng'
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Xuất xứ cuốn truyện 'Mồ cô Phượng'

Ông bạn già kính mến của tôi thầm lặng viết 'Mồ cô Phượng', ở trong các tiệm ăn, ngoài đường, quán chợ, bến tàu. Vậy mà tuyệt nhiên không nói với tôi một lời.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Hoàng Tích Chu - Khí phách một nhà báo
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Hoàng Tích Chu - Khí phách một nhà báo

Tôi say sưa đọc đi đọc lại bài báo của Hoàng Tích Chu. Với bài báo này, anh đã để lại trong tôi cái ấn tượng tốt đẹp của khí phách một người làm báo.

Cây liễu trước gió thôn tôi
Cây liễu trước gió thôn tôi

Tổng kết UBMTTQ huyện Quỳnh Lưu, tôi ngỡ ngàng khi thấy Bí thư Chi bộ thôn tôi Cù Thị Nhàn trong bộ áo dài vàng thướt tha lên sân khấu nhận bằng khen.

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Những tình duyên lỡ dở
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Những tình duyên lỡ dở

Ở ngoài có bao nhiêu việc đáng nói, ở trong lòng tôi có bao nhiêu điều đáng viết ra, mà không nói, không viết nó lên giấy để cho nó như đã thành một thứ men rượu trong người thế này thì chịu sao được nổi nữa!

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Nghề đạm bạc
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Nghề đạm bạc

Kể lại những chuyện thiệt mình của nhà báo chúng tôi thì nhiều lắm, bằng chép bộ Bách khoa từ điển hay bộ Sử ký Tư Mã Thiên cũng nên...

Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Bước đầu làm báo
Hồi ký Phùng Bảo Thạch: Bước đầu làm báo

Kỷ niệm 100 năm Báo chí Cách mạng Việt Nam (21/6/1925-21/6/2025), Báo Nông nghiệp và Môi trường trân trọng trích đăng hồi ức nghề báo của Nhà báo lão thành Phùng Bảo Thạch thay lời tri ân đến nhiều thế hệ làm báo nước ta.

‘Tay chơi’ Đặng Huy Trứ
‘Tay chơi’ Đặng Huy Trứ

‘Tay chơi’ Đặng Huy Trứ là nhà cải cách lớn, góp phần khơi gợi tư tưởng canh tân và khai hóa vào giữa thế kỷ XIX ở Việt Nam.